Editor: Nguyệt
“Hừ, muốn chết hử! Dùng sức thế làm gì, son của tôi bị anh ăn hết rồi đây này.” Hỏa Yến liếm đôi môi đầy đặn, lườm Hồ Lập một cái, rồi mới lấy thỏi son từ cái túi xách tay ra, cầm gương lên trang điểm lại.
Đến khi xác nhận mặt mũi mình hoàn mỹ rồi, Hỏa Yến mới liếc nhìn bọn họ: “Sao hả Fox, anh bắt đầu trông trẻ từ bao giờ thế?”
Hồ Lập cười khà khà: “Chịu thôi, trưởng bối nhờ vả mà, dẫn chúng nó đến đây trải nghiệm thực tế.”
Hỏa Yến phì cười: “Trải nghiệm? Đừng dọa mấy đứa trẻ này sợ. Vừa nhìn đã biết là thiếu niên ngoan hiền rồi, mới mười bảy mười tám đúng không?”
“Chẳng sao cả, sợ lại càng tốt, tôi còn có cớ để đuổi chúng nó về.”
Hỏa Yến mím môi nhịn cười, rút một điếu thuốc ra đưa lên miệng: “Nói cho anh biết, đừng tưởng nói thế là tôi giảm giá cho, vé của tôi bán giá cố định rồi.”
Hồ Lập vội vàng châm lửa cho cô, giọng nịnh nọt: “Hỏa Yến, cô nỡ lòng nào nói thế, tôi muốn mua vé xem cả buổi diễn đấy nha.”
Hỏa Yến dựng mày, quay sang nhìn Hồ Lập: “Anh định hù chết chúng nó thật đấy à?”
Hồ Lập không đáp, chỉ cười khà khà, gãi mũi.
“Được rồi.” – Hỏa Yến vung tay lên – “Hậu quả thế nào anh tự chịu, có ra sao tôi cũng mặc kệ. Hai ngàn một vé, thế nào?”
“Được, Hỏa Yến đã nói vậy thì theo giá đó đi.” Hồ Lập cũng không mặc cả. “Hai ngày nữa tôi dẫn chúng nó đến, không chừng lại kiếm được một khoản cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305606/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.