Editor: Nguyệt
Không hiểu sao, khi nhìn thấy nữ sinh đỏ bừng mặt, anh lại cảm thấy tức ngực khó chịu …
Ariel nhìn thoáng qua Chung Thịnh, phát hiện đối phương có một thoáng ngẩn người rồi bình thường trở lại. Ánh mắt hắn trầm xuống, phút ngẩn người ấy, hắn từng gặp rất nhiều lần …
“Thật sự cảm ơn các cậu!” Nữ sinh liên tục nói lời cảm ơn.
Ariel thản nhiên đáp: “Không có gì.”
Chung Thịnh tươi cười hòa ái: “Chúng ta đều là bạn học.”
Hai người cứ thế nâng nữ sinh, chậm rãi bò lên tầng sáu mươi tám.
Lúc này, trên tầng sáu mươi tám thây ngã đầy đất … Ừm, dù sao cũng gần như vậy.
Nhóm học viên dự bị, dù nam hay nữ, không có ai là không ngồi phịch dưới đất thở phì phò.
Từ Vệ Quốc dựa vào tường, huýt sáo, trêu chọc: “Ồ, anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy.”
Chung Thịnh cứng người, không được tự nhiên trộm liếc Ariel, thấy đối phương vẫn duy trì vẻ mặt bình thản mới thở phào một hơi.
Lâm Phỉ Nhi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Báo cáo trưởng quan, tôi bị chuột rút.”
“Ừ, tôi không mù, nhìn ra được.” Từ Vệ Quốc ngoáy ngoáy lỗi tai. “Nhưng, mới có sáu mươi tám tầng đã chuột rút, thể thuật của cô có đạt tiêu chuẩn không đấy?”
Lâm Phỉ Nhi đột nhiên khựng lại, cố đứng thẳng: “Báo cáo trưởng quan, tôi đạt tiêu chuẩn.”
“Ồ?” – Từ Vệ Quốc nhíu mày – “Số hiệu của cô là bao nhiêu?”
“Lâm Phỉ Nhi, mã số 02693.”
Từ Vệ Quốc mở quang não, nhập vào một chuỗi số, sau đó nhìn Lâm Phỉ Nhi: “Tinh thần lực không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305550/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.