Editor: Nguyệt
Bây giờ, cậu nhận ra hai chữ “thiên tài” dùng để chỉ Chung Thịnh mới là thích hợp nhất.
Nhìn Hạng Phi ở bên kia quảng trường làm những động tác cơ bản rất nghiêm chỉnh, Gerald hối hận không thôi. Sớm biết như thế, cậu đã không khoe khoang kỹ thuật của mình, cứ thành thật đi huấn luyện thì có phải là không bị Chung Thịnh hành hạ rồi không. Mẹ nó chứ, đúng là ngàn vàng chẳng mua nổi ‘sớm biết thế’.
“Em không phải thiên tài. Đại ca, anh mới là thiên tài.” – Gerald rầu rĩ nói.
“Tôi có gì mà thiên tài.” Chung Thịnh cười tự giễu. Anh lại nhớ đến người được gọi là thiên tài ấy, mà bản thân người ấy cũng không phụ cái mỹ danh ‘thiên tài’ chút nào. “Ariel …” – Anh thì thào.
“Cái gì?” Gerald không nghe rõ cái tên mà Chung Thịnh lẩm bẩm.
“Không có gì. Tôi chỉ nói là tôi không phải thiên tài. Trình độ thế này chỉ cần cố gắng là đạt được.” – Chung Thịnh thản nhiên nói.
“Cố gắng?” – Gerald bi phẫn quát – “Cậu học động tác này mới mười ngày. Cậu cố gắng mười ngày còn hơn cả tôi cố gắng một tháng!”
Chung Thịnh nhất thời nghẹn họng. Anh có nên nói cho Gerald biết rằng anh làm được như vậy là vì đời trước đã khổ luyện gần ba tháng trời mới thành công không?
“Được rồi, chúng ta đấu thêm lần nữa.” Không chịu nổi mấy lời càm ràm của Gerald, Chung Thịnh dứt khoát lùi một bước, lại rút kiếm laser ra lần nữa.
Gerald đành oán giận ngậm miệng. Trong cơ giáp, cậu đang rơi lệ đầy mặt: đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-ai-tinh-khong/1305542/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.