Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283
Chương sau
Editor: Nguyệt Vương Nhã thầm bĩu môi. Lời này cũng thật giả dối, chưa kể hai cậu học trò này còn chưa vào trường quân đội, cụ thể tương lai phát triển thế nào không ai biết, dù tương lai của hai người rất xuất sắc thì cũng là do Kiều lão khai quật ra được. Muốn cướp nhân tài từ tay Kiều lão già đời, chỉ e Chu lão tướng quân có cố sức vẫn thua. “Quên đi, cứ như thế. Lần này cảm ơn cô nhiều.” Vương Nhã chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Được phục vụ cho tướng quân là niềm vinh hạnh của tôi.” “Ha ha. Phải rồi, lúc cô trở về báo tin thì nói với thằng nhóc thối nhà tôi một tiếng, bảo nó tháng sau về nhà, mẹ nó nhớ nó lắm.” “… Tuân lệnh.” Kết thúc ngày huấn luyện cuối cùng, sau khi trở về nhà, Chung Thịnh và Hạng Phi khẩn cấp tắm rửa một hồi, tẩy đi một thân mệt mỏi. “Mai thi rồi. Cậu nói xem, phần thi văn hóa chắc chúng ta không có vấn đề gì đâu nhỉ.” Hạng Phi lười biếng dựa nằm trên giường, xem tin tức trên mạng. “Chỉ cần cậu phát huy như bình thường là không sao đâu. Dù gì lúc trước chúng ta cũng ghi danh vào trường quân đội, về mặt tri thức văn hóa chắc là không có yêu cầu đặc thù gì.” “Ừ. Vậy cậu tính vào khoa nào?” “Đương nhiên là khoa cơ giáp.” Lúc nói đến khoa cơ giáp, trên mặt Chung Thịnh toát ra vẻ vô cùng tự tin. Dù là đời trước hay đời này, cơ giáp luôn là sự lựa chọn không đổi của anh. Không chỉ vì anh quen thuộc với thao tác cơ giáp nhất, quan trọng hơn, sở dĩ lúc trước anh có thể trở thành phó quan của Ariel là do được đối phương nhìn trúng trong một lần so đấu cơ giáp, thế nên được đặc biệt đề bạt. Anh vẫn nhớ có người từng đánh giá Ariel rằng: muốn đi theo Ariel, trước tiên phải trở thành kẻ mạnh. Lúc bấy giờ anh cũng vì hướng tới mục tiêu này mà không ngừng cố gắng, cuối cùng mới tranh thủ cho mình có được tư cách đứng ở vị trí phía sau người đó. “Vậy tớ cũng vào khoa cơ giáp.” Hạng Phi không để ý đến ánh nhìn xa xăm của Chung Thịnh, tùy tiện nói như vậy. Chung Thịnh bị tiếng cậu nói làm tỉnh, nhíu mày hỏi: “Cậu vào khoa cơ giáp làm gì?” “À thì … Tớ không muốn tách khỏi cậu.” – Hạng Phi trả lời rất hiển nhiên. Chung Thịnh nhất thời chán nản: “Cậu là trẻ con à? Cho dù là trẻ con cũng phải có lúc trưởng thành. Cậu đâu thể vĩnh viễn dính lấy tớ được.” Hạng Phi không nhịn được bĩu môi: rõ ràng lúc trước là A Thịnh quyết định để cậu thi vào trường quân đội Đệ Nhất, giờ lại nói thế, đúng là quá đáng. Nhìn thấu hàm nghĩa trong ánh mắt chỉ trích của Hạng Phi, bất giác Chung Thịnh thấy toát mồ hôi lạnh. Có phải là anh đã nghĩ mọi việc quá đương nhiên không? Đời trước, Hạng Phi vào trường quân đội với anh, làm ở bộ tham mưu cũng rất tốt. Thế nên, đời này khi xác định phải vào trường quân đội Đệ Nhất, anh mặc nhiên nghĩ rằng Hạng Phi cũng sẽ vào đó. Nhưng giờ xem ra, có phải anh đã không quan tâm đến ý muốn của Hạng Phi? “Khụ khụ, A Phi à, có phải cậu …” – Chung Thịnh hơi do dự. Anh bỗng nhiên cảm thấy lúc đưa ra quyết định này phải chăng anh đã quá lỗ mãng, xem nhẹ Hạng Phi. “Có phải với không phải cái gì?” Hạng Phi chẳng buồn ngẩng đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình quang não. “Có phải cậu … không muốn vào trường quân đội Đệ Nhất?” Hạng Phi quay sang, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại nghĩ thế?” A … Chung Thịnh giật mình, Hạng Phi đây là … rất muốn vào trường quân đội sao? “Cậu quên rằng chúng ta là trẻ mồ côi hay sao. Không có hậu thuẫn, không có gia thế, vào trường quân đội là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta, huống chi là trường quân đội Đệ Nhất. Chẳng qua là trước giờ tớ chưa từng nghĩ sẽ vào được nơi đó thôi. Lúc cậu bảo chúng ta sẽ ghi danh vào trường, tớ chẳng có chút tin tưởng nào cả. Không ngờ trải qua một tháng huấn luyện, thể thuật của chúng ta lại đủ tư cách dự thi. Tớ vui muốn chết đi được, sao lại không muốn đi?” Vẻ mặt Hạng Phi như thể không tin được, cảm thấy Chung Thịnh hỏi một chuyện quá ngớ ngẩn. Trên đầu Chung Thịnh rũ xuống mấy vạch đen (–|||). Quả nhiên anh vẫn còn lẫn lộn thân phận của mình. Hiện giờ anh và Hạng Phi không phải quan quân trẻ tuổi nổi tiếng như đời trước, mà là hai đứa trẻ mồ côi cần nhận tiền trợ cấp bình thường nhất liên bang. Hơn nữa, bọn họ chỉ được nhận tiền trợ cấp cho đến cuối năm nay. Nếu không muốn đói bụng thì nhất định phải ra ngoài kiếm việc làm. Như vậy, vào trường quân đội là lựa chọn giúp họ tránh khỏi vận mệnh nghèo khổ, cũng là lựa chọn duy nhất. Bởi thế, vừa rồi anh hỏi Hạng Phi phải chăng không muốn vào trường quân đội quả là chuyện cực kỳ ngớ ngẩn. Khụ khụ, ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, Chung Thịnh gãi mũi, đến ngồi cạnh Hạng Phi. Chưa kịp thảo luận cụ thể với cậu ta việc lựa chọn chuyên ngành, anh lại nghẹn họng phát hiện Hạng Phi đang mở màn hình, trên đó chiếu cảnh một cô em tóc vàng khiêu gợi vuốt ve một người đàn ông cường tráng. “Hì hì, thả lỏng một chút thôi.” Hạng Phi cười ngây ngô. Chung Thịnh dùng sức lau mặt. Anh thấy mình thật ngốc khi muốn thảo luận chuyện tiền đồ tương lai với Hạng Phi. Thằng nhóc này chả nghĩ gì đến chuyện mai sau cả … Phụt một tiếng tắt quang não hộ Hạng Phi, không để ý đến cậu ta oán giận, Chung Thịnh quyết đoán quẳng cậu ta lên giường, ra lệnh đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai. Tắt đèn ngủ, trong không gian im ắng chỉ còn tiếng hít thở của hai người. Nắm chặt góc chăn, Chung Thịnh nhịn không được mà nhìn trần nhà ngẩn người. Ngày mai thi rồi, dù đây chỉ là kỳ thi khảo hạch văn hóa theo chương trình thống nhất của liên bang cũng không kìm chế được tâm tình kích động của anh. Đây là bước đầu tiên anh hướng đến trường quân đội Đệ Nhất, cũng là bước đầu anh tới gần Ariel. Chỉ kẻ mạnh mới có tư cách đi theo ngài Ariel. Anh từng chiếm cứ vị trí phía sau thân cận với người đó nhất. Anh tin tưởng đời này mình vẫn có tư cách đứng ở đó. Mà ngày mai chính là bước mở đầu để anh đi đến vị trí đấy. “A Thịnh …” Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng Hạng Phi. “Sao?” “Chúng ta thật sự có thể thi đậu trường quân đội Đệ Nhất sao?” “Đương nhiên.” – Chung Thịnh nói đầy quyết đoán. Hạng Phi trầm mặc một hồi. Ngay khi Chung Thịnh tưởng cậu đã ngủ, cậu mới trầm giọng nói: “Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ thi đậu.” Chung Thịnh nhoẻn miệng cười. Hạng Phi quả không hổ là người anh em tốt của mình, dù là lúc nào, dẫu có ngẫu nhiên hoài nghi nhưng khi đã xác định được mục tiêu, thì luôn tự tin đầy mình. “Ngủ đi.” Nhẹ giọng nói vậy rồi Chung Thịnh nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể. Một đêm không nói chuyện. Sáng ngày hôm sau, hai người dậy sớm như thường lệ, dùng xong bữa sáng ngon miệng nhưng không nhiều dinh dưỡng lắm. Hai người thay quần áo rồi đi ra bến xe bus. Giao thông trong thành phố Tàn Nguyệt rất phát triển, nhờ có xe bus huyền phù, hai người thuận lợi đến trường thi. Cũng như đời trước, nội dung cuộc thi không vượt quá phạm vi kiến thức được giảng dạy trong nhà trường. Dù không sống lại, Chung Thịnh cũng chẳng tin thành tích của mình sẽ kém. Ra hỏi trường thi, nét mặt tươi cười của Hạng Phi đã đủ chứng minh rằng cậu làm tốt hơn anh nhiều. Chung Thịnh thở phào một hơi rồi lại không nhịn được bật cười vì mình lo lắng không đâu. Ở phương diện thể năng, có thể Hạng Phi kém anh một chút, nhưng đầu óc cậu thì linh hoạt hơn anh nhiều. Nếu không, đời trước cậu đã chẳng thuận lợi như cá gặp nước ở bộ tham mưu như thế, so ra cũng không kém gì anh. “Đi thôi. Tối hôm nay chúng ta sẽ ăn thật ngon, nghỉ ngơi đầy đủ, lấy tinh thần để chuẩn bị cho phần cao trào ngày mai.” Hạng Phi nghe vậy thì gật đầu thật mạnh. Cuộc thi hôm nay chỉ là một phần trụ cột nhất, khảo hạch của trường quân đội ngày mai mới là phần quan trọng. Chỉ cần ngày mai thông qua khảo hạch, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ chờ để bước qua cổng lớn của trường quân đội Đệ Nhất. Sau khi ăn bữa tối no nê, hai người làm một ít vận động đơn giản để tiêu hóa rồi đi ngủ sớm. Không ai biết nội dung cuộc thi ngày mai là cái gì. Dù là Chung Thịnh đời trước cũng không có cơ hội tham gia cuộc thi của trường quân đội Đệ Nhất. Sáng sớm ngày hôm sau, hai người không hẹn mà cùng dậy sớm, rất ăn ý lấy bình dịch dinh dưỡng từ trong rương ra, nhét vào miệng. Nếm qua “bữa sáng” khó ăn, hai người thay phiên nhau tắm nước lạnh. Dùng nước lạnh để tắm giúp thân thể họ đạt được trạng thái hưng phấn. Ở vào trạng thái này, con người luôn dễ dàng phát huy được thực lực của mình.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283
Chương sau