Chương trước
Chương sau
Sau khi cúp điện thoại xong, Bùi Tĩnh đứng ở trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn thật lâu. Dưới chân nửa thành phố thu hết vào đáy mắt, cậu đứng ở trên bầu trời này, không hiểu sao dâng lên một cỗ cảm giác tiêu điều.
Trong đầu quanh quẩn đều là ánh mắt vừa rồi Tần Như Ngọc rời đi khi đó, có ủy khuất, có kiên quyết, còn có một tia hiu quạnh.
Cậu biết nha đầu kia trong lòng nhất định là khổ sở, nhưng mà khổ sở thì thế nào, con người cuối cùng là muốn lớn lên, con cái Bùi gia cùng Tần gia chưa bao giờ yếu đuối, càng không cho phép lãng phí thời gian. Bọn họ cũng không cho phép tùy ý đặt tình cảm sai người, đến sau cùng biến thành tai nạn.
Nếu đôi bên thật sự yêu nhau, đó là đại hoan hỉ, nếu đến sau cùng phát hiện cho tới nay thích, chẳng qua là một loại cảm tình thôi, vậy đến sau cùng hai người sẽ thống khổ, cũng sẽ để cho người lớn lo lắng.
"Nha đầu, nhanh hiểu ra một chút đi." Bùi Tĩnh thì thào nói.
Nhưng mà nghĩ đến về sau thật sự không có một cô gái như vậy quyết một lòng thích chính mình, Bùi Tĩnh phát hiện, cậu vậy mà thật đúng là có phần mất mác.
Cậu cười lắc lắc đầu, quay đầu nhìn văn phòng này to như vậy, lần đầu tiên không có tâm tình làm việc. Nghĩ nghĩ, cầm lấy tây trang áo khoác hướng tới bên ngoài văn phòng đi đến.
Bùi phó tổng vậy mà trốn việc rồi. Đây là từ khi cậu tiếp quản công ty tới nay, lần đầu tiên trước thời gian rời đi công ty.
Bùi Tĩnh cùng phòng thư ký lên tiếng chào hỏi, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, chính mình một người lái xe, trên đường mờ mịt không mục đích đi dạo.
Không biết đi dạo bao lâu, màn đêm dần dần buông xuống. Bất tri bất giác, vậy mà đi tới cửa câu lạc bộ Ám Nhữ.
Bùi Tĩnh nghĩ nghĩ, dừng xe đi vào.
Buổi tối, Ám Nhữ chính là thiên đường. Vừa mới vừa đi vào, liền nghe đến tiếng nhạc sôi nổi đinh tai nhức óc, làm cho trái tim người ta cũng đi theo bang bang gia tốc. Tâm tình căng thẳng lâu như vậy, bỗng nhiên thả lỏng ra.
Bùi Tĩnh hướng thẳng đến thang máy đi đến, ấn tầng cao nhất.
Mà ngay lúc cậu tiến vào Ám Nhữ thời điểm, trong văn phòng tầng cao nhất, một người đàn ông nhận được tin tức cậu đến.
"Cậu là nói Bùi Tĩnh đến Ám Nhữ?" Người nọ nghe thủ hạ báo cáo, lại vẫn có chút không dám tin tưởng.
"Đúng, Hỗ tổng. Là Bùi thiếu gia đến đây, lúc này đã sắp đến văn phòng rồi." Thủ hạ thật cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt này giống như bị dọa sắp hù chết một cái, nghĩ thầm Bùi Tĩnh dù thế cũng là em trai người đó, Hỗ Tam thiếu không cần sợ hãi như thế đi?
Hắn đang nói vừa mới xong, cửa liền truyền đến tiếng tay cầm cái cửa chuyển động, ngay sau đó Bùi Tĩnh liền đã đi tới.
Hỗ Quân Nhạc ngồi trên ghế làm việc roạt một phen liền nhảy dựng lên, hoảng sợ nhìn cậu: "Em, em sao lại đến chỗ này rồi hả?"
Bùi Tĩnh nhàn nhạt liếc anh ta một cái: "Câu lạc bộ này nhà tôi cũng có cổ phần, tôi như thế nào không thể tới?"
"Em rõ ràng là người của Hỗ gia, mắc mớ gì đến Bùi gia rồi hả?" Hỗ Quân Nhạc trừng lớn mắt nhìn cậu.
"Tôi cũng không thừa nhận tôi là người của Hỗ gia." Bùi Tĩnh không nóng không lạnh liếc anh ta một cái, hướng tới giá rượu một bên đi đến.
"Em, em tên tiểu tử thối này!" Hỗ Quân Nhạc trừng mắt, một vẻ tính toán cùng cậu hảo hảo tranh luận. Thủ hạ của anh ta thấy thế khẩn trương chạy ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại.
Hỗ Quân Nhạc một câu còn không có nói ra, Bùi Tĩnh liền quay đầu, nhàn nhạt liếc anh ta: "Hai ngày trước, lão già nhà anh còn gọi điện thoại đến hỏi tôi anh ở nơi nào, tôi đúng thật không biết, anh lại trốn ở chỗ này."
"Em, em đang uy hiếp anh?" Hỗ Quân Nhạc đâu nào nghe không hiểu tiểu tử này là muốn đòi đem anh đá ra ngoài.
"Để xem biểu hiện của anh đã." Bùi Tĩnh rót cho mình một ly rượu, cầm hướng sô pha đi đến.
Hỗ Quân Nhạc vài năm nay đều đã ở nước ngoài đi theo người cha Nghệ Thuật Gia kia của minh chạy khắp thế giới, nói trắng ra là chính là làm việc vặt cho bọn họ, sống cuộc sống như quản gia. Điều này làm cho Hỗ Quân Nhạc vốn từ trước đến nay sống kiểu nhị thế tổ ăn chơi làm vui làm sao có thể nhẫn nhịn chịu được? Rốt cục bị tàn phá vài năm liền bỏ của chạy lấy người rồi. Sợ bị cha anh ta tìm đến, đến trong nước cũng chưa trở về, không nghĩ tới bây giờ vậy mà vụng trộm chạy trở lại.
Hỗ Quân Nhạc ghét nhất dáng vẻ ôn hoà này của Bùi Tĩnh, cũng rót cho mình một ly rượu, sau đó thở phì phì duổi theo nói: "Em xem em đi, mới trước đây nhiều đáng yêu, hiện tại càng lớn càng không cách nào nói chuyện."
"Anh xác định lúc tôi còn nhỏ đáng yêu mà không phải đáng giận?" Bùi Tĩnh quay đầu liếc nhìn anh ta một cái, vô tình vạch trần lời nói dối.
Hỗ Quân Nhạc sắc mặt cứng đờ, bưng ly rượu đi qua ngồi vào bên cạnh cậu, xấu hổ cười nói: "Em trước đây tuy là khó ưa, nhưng mà dù sao so với em của hiện tại lạnh như băng vẫn tốt hơn đi?"
Anh ta nói xong, quay đầu nghiêm trang nhìn cậu: "Anh nghe nói vài năm nay em càng ngày càng quá đáng, em nói xem em trưng cái bản mặt lạnh như băng cho ai xem? Làm như mọi người cũng không biết em trước đây có bao nhiêu nghịch ngợm gây sự vậy."
Bùi Tĩnh mặt liền trầm xuống, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta: "Tôi như bây giờ lạnh như băng, vẫn như cũ có thể chỉnh chết anh, anh tin hay không?"
"Anh tin, anh đương nhiên tin." Hỗ Quân Nhạc lập tức liền run sợ, anh ta đúng là trải nghiệm qua trình độ khủng bố của đứa em trai này.
Nhớ ngày đó, anh ta là vụng trộm trở về một lần, vốn là muốn đi tìm Tô Thi Thi cùng vị em trai cùng cha khác mẹ này. Nhưng đâu nào nghĩ đến, anh ta vừa mới bước vào Bùi gia, đã bị tiểu tử thối này dùng các loại đồ chơi ly kỳ cổ quái bắn cho văng ra ngoài.
Đến bây giờ anh ta vẫn có tâm lý bóng mờ, không chỉ nói là Bùi gia, cho dù là trong bán kính cách Tô Thi Thi bọn họ một ngàn meters vuông, anh ta cũng không dám đi vào.
"Nói như thế nào anh cũng là anh trai của em, em không cần đối với anh như vậy đi?" Hỗ Quân Nhạc thương tâm nói thầm.
"Nếu có thể, tôi tình nguyện không cần anh là anh trai tôi." Bùi Tĩnh nhàn nhạt nói. Trong thanh âm hơn một tia hiu quạnh cùng bất đắc dĩ.
Hỗ Quân Nhạc cũng trầm mặc xuống, hai người uống rượu, trong lúc này vậy mà người nào cũng đều đã không nói gì.
Về thân thế Bùi Tĩnh, bọn họ đều đã rất rõ ràng. Đối với Bùi Tĩnh mà nói, đó cũng không phải một đoạn quá khứ tốt đẹp gì. Mà hiện tại cha mẹ bọn họ lại vui vui vẻ vẻ sống cùng một chỗ, đúng là người nào cũng đều không có đi suy xét quá đứa nhỏ này trong lòng phải chịu đựng cái gì.
Hỗ Quân Nhạc tuy không nói, nhưng mà anh ta hiểu biết Bùi Tĩnh. Bởi vì lúc trước biết người cha ruột của chính mình cùng người khác vụng trộm ở bên ngoài yêu đương, lại vẫn sinh ra một đứa con, trên mặt tối tăm không thua gì Bùi Tĩnh, còn có anh ta cái người anh trai cha khác mẹ như vậy.
Con cái là vô tội, chắc cũng là bởi vì phần đồng bệnh tương liên này, cho nên Bùi Tĩnh tuy đối với vị anh trai cùng cha khác mẹ này lạnh như băng, nhưng âm thầm nên hỗ trợ vẫn lại là giúp đỡ. Bằng không Hỗ Quân Nhạc cho rằng anh ta có thể bước vào được cửa Ám Nhữ?
Hiện giờ Bùi Dịch cùng Tần Phong một lòng muốn lui về ở ẩn, việc này đều là cậu tự mình xử lý.
"Em hôm nay tại sao lại tới nơi này? Đây cũng không giống với tác phong của người cuồng công việc như em nha." Hỗ Quân Nhạc nói sang chuyện khác.
Anh ta nói còn chưa dứt lời, vừa nói, Bùi Tĩnh sắc mặt liền trở nên không dễ nhìn nữa rồi.
Hỗ Quân Nhạc vừa thấy liền đến hăng hái tinh thần hẳn lên, theo dõi cậu hỏi: "Thất tình rồi hả?"
Bùi Tĩnh lạnh lùng nhìn qua: "Anh cảm thấy được người giống như tôi sẽ thất tình sao?"
Hỗ Quân Nhạc vừa thấy đến thái độ này của cậu, nhất thời hiểu rõ, tự nhiên nói: "Vậy xem ra là thật thất tình rồi. Bất quá không có nghe nói em yêu đương nha, chẳng lẽ là nha đầu Tần gia luôn chạy theo sau lưng em à?"
"Tôi chỉ coi cô ấy như em gái." Bùi Tĩnh nói. Như là đã nói với Tần Như Ngọc rõ ràng, như thế cũng không để cho bất luận kẻ nào hiểu lầm.
Bùi Tĩnh phát hiện, cậu chắc là còn phải tốn một đoạn thời gian rất dài hướng mọi người giải thích chuyện này.
"Vậy đây là cùng cô bé kia ngả bài rồi hả?" Hỗ Quân Nhạc nhất thời hiểu rõ ra.
Anh ta quanh năm đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt,được xưng chuyên gia tình yêu, liếc thấy liền nhìn thấu tâm tư Bùi Tĩnh, cười nói: "Không sao cả, em từ từ sẽ gặp được người thích hợp chính mình."
Bùi Tĩnh nhìn dáng vẻ người kia hận không thể ở trên mặt viết thêm hai chữ bà mối, mày chậm rãi nhíu lại, lạnh giọng nói: "Đừng kiếm chuyện để tôi thêm phiền, tôi đối với phụ nữ không có hứng thú."
"Vậy em đối với đàn ông có hứng thú?" Hỗ Quân Nhạc hoảng sợ nhìn cậu.
Bùi Tĩnh mặt một phen liền đen, uống một hớp rượu, phát hiện chính mình cùng cái tên bệnh thần kinh này nói chuyện, quả thực là tự tìm phiền não.
Hỗ Quân Nhạc cũng không giận, chính mình vui tươi hớn hở nói: "Nếu như cho chị dâu bọn họ biết em không thích con gái, bọn họ chắc là sẽ điên lên."
"Anh đừng nói lung tung." Chỉ cần vừa nhắc tới chị dâu cậu, thái độ của Bùi Tĩnh lập tức liền mềm mỏng xuống.
Hỗ Quân Nhạc liếc cậu một cái, có chút buồn bực nói: "Anh ngược lại là muốn đi nói lung tung, quan trọng nhất là anh gặp được cô ấy, anh phải gọi điện thoại cho cô ấy biết. Thật không biết Bùi Dịch cái tên bệnh thần kinh kia nghĩ như thế nào, vậy mà phòng anh như đề phòng cướp một dạng."
Bùi Tĩnh khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, anh mỗi lần đều hơn nửa đêm đi quấy nhiễu vợ chồng người ta, anh trai tôi không đánh chết anh đã tính nể tình anh rồi.
"Theo giúp tôi uống rượu." Bùi Tĩnh đứng dậy từ trong quầy rượu xách đến mấy bình XO, đem một chai trong đó ném cho Hỗ Quân Nhạc.
Hỗ Quân Nhạc nhìn đến tư thế này của cậu, ánh mắt trừng tròn xoe nói: "Anh đang nghĩ em sao lại đột nhiên đến chỗ này, là biết anh ở trong này, nghĩ muốn đem anh chuốc chết đi?"
Bùi Tĩnh nheo mắt lại, cười như không cười nhìn anh ta: "Coi như có phần giác ngộ, không tính quá ngu dốt."
Huhu. Bạn wat điên rồi. Tui đăng qua giờ mà vẫn ko đc. Có khi còn chẳng vô đc ???????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.