Chương trước
Chương sau
Điên rồi, cái tên biến thái này điên rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Ôn Ngọc.
Cô thấy con dao găm trong tay Hồng Tinh Huy từ từ hướng tới chỗ ngồi của cô tiếp sát, nhìn hắn hướng tới chính mình lộ ra tươi cười hung dữ.
"Ôn Ngọc, muốn biết từ trên cao rơi xuống cảm giác gì không? Tốc độ này rất nhanh, em cảm thấy được chúng ta ngã xuống sẽ bay đến chỗ nào?" Hồng Tinh Huy quay đầu, la lớn.
Ôn Ngọc mạnh nhắm mắt lại.
Cô không nhìn!
"Ha ha ha ha!" Hồng Tinh Huy điên cuồng mà cười rộ lên, không biết trong này đột nhiên lại bị cái gì kích động.
"Ôn Ngọc, nhìn cho kỹ đi, em là như thế nào hại chết một người." Hồng Tinh Huy bỗng nhiên nói.
"Cái gì?" Ôn Ngọc sửng sốt, theo bản năng mở mắt. Rồi sau đó, cô thấy được cảnh tượng khủng bố nhất đời này.
Cô trơ mắt nhìn con dao găm trong tay Hồng Tinh Huy đưa đến gần chỗ ngồi của chính hắn. Cô không biết dao găm trên tay Hồng Tinh Huy tới cùng là dùng cái gì làm ra, vậy mà đem đai an toàn cứng rắn như thế cắt xuất từng đạo dấu vết.
Cô nhìn đến, hắn cắt chính là bộ phận đinh ốc, theo động tác của hắn, đinh ốc kia lại bị hắn cậy lên một chút.
Bốn phía âm thanh giống như lập tức biến mất, Ôn Ngọc bên tai chỉ còn lại có tiếng cọ xát của dao găm cùng đinh ốc.
Cô nhìn đến Hồng Tinh Huy rất nhanh cậy rơi xuống một cái đinh ốc, lại cạy một cái khác. Nếu bị hắn thực hiện được, hắn sẽ từ trên cao ngã xuống.
Có lẽ nói với hắn như vậy, hắn hẳn không trực tiếp ngã xuống, mà là bị văng đi ra, bay đến chỗ rất xa rất xa.
Có lẽ sẽ trực tiếp đụng vào trên đường ray, nháy mắt biến thành vài đoạn.
Ôn Ngọc sợ tới mức kêu to đều đã quên rồi.
Hồng Tinh Huy chính là điên rồi. Hắn lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là muốn cho những người này đều đã vĩnh viễn hối hận.
"Anh, người không phải là nghĩ muốn bảo toàn em bảo toàn Hồng gia sao? Em không nghĩ muốn như ý của anh. Các người muốn chung sống hoà bình? Làm sao có thể! Cho các người chung sống hoà bình, em đây mấy năm qua vì người phụ này chịu những thứ kia chẳng phải là không công rồi hả?"
Động tác Hồng Tinh Huy nhanh hơn, bàn tay cọ xát đến chảy máu cũng không biết.
Tàu lượn rất nhanh sẽ chạy về chỗ xuất phát, hắn tất phải gia tăng tốc độ.
"Anh, em muốn là dưới tình huống như vậy chết đi, anh còn có thể cùng Tần Phong giải hòa sao? Liền tính anh có hòa giải, cha cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Hồng Tinh Huy cười lên ha hả.
Hắn chính là biến thái, hắn không tiếc dụng tính mạng của chính mình đem mọi chuyện hãm nhập tuyệt cảnh!
Con cái nỗi dõi của Hồng gia, là không cho phép tự giết lẫn nhau. Nếu không sẽ bị Hồng gia đuổi đi. Liền tính cha của bọn họ vẫn ở trong tù, nhưng đối với Hồng gia vẫn như cũ có sức ảnh hưởng rất lớn.
Hồng Tinh Huy tin tưởng, nếu hắn hôm nay chết ở chỗ này, như thế Hồng gia cùng Tần gia đời này đều sẽ không có khả năng giải hòa! Đến khi đó, có rất nhiều người báo thù cho hắn! Có rất nhiều người là giúp hắn đối phó Ôn Ngọc cùng Tần Phong!
"Ha ha ha, Ôn Ngọc, Tần Phong, chôn cùng ta đi!"
Trên bầu trời vang lên một tiếng rống to, Hồng Tinh Huy liền như vậy nhấc lên tay vịn an toàn, từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Ôn Ngọc chỉ cảm thấy bóng dáng bên cạnh chớp lóe, rồi sau đó hai mắt trợn ngược, liền hôn mê bất tỉnh.
Bốn phía, tiếng thét chói tai vẫn như cũ. Có lẽ có người phát hiện, có lẽ mọi người chỉ là cảm thấy được bóng dáng trước mắt chớp lóe.
Không ai nhìn đến Hồng Tinh Huy là như thế nào ngã xuống.
Vài giây sau, tàu lượn mới giảm tốc độ, từ từ chạy vào trong bến đỗ.
"Quân nhi!" Tần Phong điên rồi một dạng chạy đến bến đỗ.
Rất nhiều rất nhiều người cũng đều đã nhằm phía bến đỗ bên này chạy đến
Ngày này, nhất định trở thành ngày thót tim nhất từ khi thôn Thành Trung được đưa vào sử dụng tới nay. Các du khách cũng không biết cụ thể đã xảy ra cái gì, bọn họ chỉ biết là, có người từ trên tàu lượn ngã xuống rồi.
Mà còn, là người nọ chính mình cạy mở tay vịn an toàn ngã xuống. Bọn họ không cách nào hiểu được, đinh ốc làm sao có thể bị người ta cạy mở.
"Quân nhi!" Tần Phong chạy tới thời điểm, phát hiện Ôn Ngọc đã ngất đi thôi. Anh chờ không kịp xe hoàn toàn dừng lại ổn định liền xông tới.
Khiến người ta không tin nổi chính là, em trai ruột của Hồng Hưng Nhiên từ trên cao rơi xuống, anh ta lại cũng không có trước tiên đi tìm Hồng Tinh Huy, mà là đi theo Tần Phong đến chỗ bến đỗ.
"Tôi dẫn theo bác sĩ đến đây." Hồng Hưng Nhiên nói.
Tần Phong rất muốn để cho anh ta biến, nhưng bác sĩ gia đình của anh còn chưa có tới.
Anh lãnh nghiêm mặt, chờ tay vịn của tàu lượn mở ra, đem Ôn Ngọc ôm xuống.
"Tần tiên sinh, trước để cho tôi nhìn xem." Một vị bác sĩ tầm khoảng bốn mươi tuổi khẩn trương đã đi tới.
Ôn Ngọc thân thể quan trọng hơn, Tần Phong cũng không có cự tuyệt.
"Như thế nào?" Hồng Hưng Nhiên kỳ thật cùng Tần Phong một dạng vô cùng khẩn trương. Nếu là Ôn Ngọc thật sự xảy ra chút chuyện, anh ta thật sự không biết muốn như thế nào giả thích cùng Tần Phong rồi.
"Hẳn là bị dọa ngất đi thôi." Các chỉ số sinh tồn của cơ thể đều bình thường. Bác sĩ ngắn gọn nói.
Tần Phong mạnh nhẹ nhàng thở ra, toàn thân mồ hôi lạnh rơi xuống, có cảm giác như thoát ra khỏi cỏi chết.
Vừa rồi một khắc kia, anh thật sự sợ Ôn Ngọc sẽ có cái gì ngoài ý muốn.
"May mắn, cô ấy không có việc gì. Cô ấy không có việc gì là tốt rồi."
Lúc này, có một cái thân hình đàn ông gầy yếu chạy tới. Tần Phong vừa thấy đến người này, sắc mặt liền trầm tiếp xuống.
Đây là vị tiểu đệ đi theo bên người Hồng Tinh Huy kia! Vừa rồi chính là hắn giúp đỡ Hồng Tinh Huy cùng nhau bắt đi vợ của anh!
"Đại thiếu gia, Hỗ tiên sinh để cho tôi tới nói với ngài một tiếng, Nhị thiếu gia không việc gì." Vị tiểu đệ kia chạy đến trước mặt Hồng Hưng Nhiên nói.
Hồng Hưng Nhiên gật gật đầu, đối với chuyện này toàn bộ giống như là sớm đoán được: "Hôm nay cậu vất vả rồi, trở về đi."
Vâng ạ tiểu đệ không có trì hoãn, rất nhanh liền lui xuống.
Tần Phong nhíu mày nhìn Hồng Hưng Nhiên: "Hắn là người của anh?"
"Không sai." Hồng Hưng Nhiên có thâm ý khác nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, người của Hồng gia đường từ trước đến nay không có phản đồ. Hiện tại, đương gia đứng đầu Hồng gia đường là Hỗ Sĩ Minh."
Hồng Tinh Huy sợ sẽ là đến chết cũng không phát hiện, người hắn tín nhiệm nhất mới đúng là kẻ nằm vùng. Đám anh em Hồng gia đường, vĩnh viễn hẳn không phản bội nhất là Đường chủ, mà không phải hắn Nhị thiếu gia này.
Tần Phong sắc mặt vẫn như cũ rất khó xem.
Nhưng rõ ràng so với trước đó hơi chút muốn tốt một chút rồi.
Toàn bộ chuyện này, hiển nhiên là Hồng Hưng Nhiên cùng Hỗ Sĩ Minh bày binh bố trận.
"Tôi hẳn không bởi vậy cảm kích anh." Tần Phong gặp bác sĩ kiểm tra xong, ôm lấy Ôn Ngọc hướng tới cửa ra đi đến.
Hồng Hưng Nhiên bất đắc dĩ cười cười, cũng không có để ý thái độ ác liệt của anh.
Từ lúc định ra cái kế hoạch này bắt đầu, anh ta liền nghĩ tới loại kết quả này. Hồng gia bọn họ về sau cùng Tần gia, sợ là không còn có giao tình rồi.
"Có lẽ, vẫn lại là đáng đi." Hồng Hưng Nhiên nhìn nơi vừa rồi Hồng Tinh Huy rơi xuống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Ít nhất, bảo vệ được mạng của em trai anh, bảo toàn Hồng gia.
Tần Phong mang theo Ôn Ngọc đi bệnh viện, Hà Hạo Lâm mang theo người dọn dẹp hiện trường. Có người đột nhiên từ trên tàu lượn ngã xuống, dù sao cũng phải có lời giải thích.
May mà Hồng Hưng Nhiên có vẻ phối hợp, chủ động thừa nhận nguyên nhân đó là bởi vì do tự Hồng Tinh Huy làm ra.
Nhưng chỉ có số ít người biết, chuyện ngoài ý muốn lần này, đều là Hồng Hưng Nhiên cùng Hỗ Sĩ Minh một tay thúc đẩy.
Muốn nói trên cái này thế giới hiểu biết nhất em trai, vẫn lại là Hồng Hưng Nhiên cái người anh trai song sinh này.
Anh ta từ đầu liền đoán chắc Hồng Tinh Huy sẽ quay lại chỗ này, cũng sớm liền đoán chắc hắn sẽ ngồi lên cái kia vị trí chính giữa kia.
Hồng Tinh Huy từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là ngồi xe hay vẫn lại là đến trường đi học ở lớp, đều luôn thích ngồi ở vị trí chính giữa. Bây giờ, hắn lựa chọn vị trí cũng như vậy.
Hồng Tinh Huy sẽ không biết, ngay khi bọn họ lên tàu lượn một khắc, dưới đất cũng đã tại bắt đầu bung nệm hơi. Khắp nơi đều là, đem du khách đều đã giải tán sang một bên.
Hồng Hưng Nhiên nói không sai, hắn cùng Hỗ Sĩ Minh quả thật làm chuẩn bị chu đáo. Bọn họ lại vẫn có rất nhiều phương án không có thực hiện.
Nhưng toàn bộ chuyện này, hiển nhiên không phải điều Tần Phong quan tâm.
Tần Phong ôm Ôn Ngọc trực tiếp đi bệnh viện, trải qua kiểm tra xác định cô thật sự không có việc gì, anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Cha Tần mẹ Tần cùng cha Ôn ôm theo đứa nhỏ cũng chạy qua. Vài vị cha mẹ bây giờ sợ tới mức cũng không yên.
"Người Hồng gia thật sự là càng ngày càng quá đáng rồi." Cha Tần mặt trầm xuống, người rất ít khi tức giận bây giờ hiển nhiên có chút muốn bạo phát rồi.
Hai vị cha mẹ khác sắc mặt cũng thật không dễ nhìn. Thế cho nên Hồng Hưng Nhiên mang theo lễ vật đến phòng bệnh tới thăm Ôn Ngọc thời điểm, bị không ít chèn ép.
Hồng Hưng Nhiên nhìn ba vị trưởng bối như hổ rình mồi đứng ở trước mặt mình này, trên mặt ôn nhu tươi cười lần đầu tiên có chút cứng ngắc.
Anh ta, muốn hay không đợi lát nữa trở lại?
Mọi người ngủ ngon ?????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.