Bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh VIP cao cấp, Tần Phong ngây ngốc dựa vào trên tường, trên tay mang điếu thuốc không cháy, đã không biết đứng bao lâu.
Ôn Ngọc đã trở lại phòng bệnh, hiệu lực của thuốc mê còn chưa qua đi, tỉnh lại còn cần phải qua mấy giờ nữa.
Bùi Dịch đến thời điểm, liền nhìn đến bộ dáng này của Tần Phong.
Lời đã chuẩn bị tốt để nói, đến miệng đều đã cảm thấy được không thích hợp. Đến sau cùng, anh đi qua, vỗ vỗ bả vai Tần Phong, cuối cùng không bất luận cái lời an ủi gì.
"Đến rồi sao?" Tần Phong ngẩng đầu nhìn thấy là anh, nghĩ muốn nặn ra một nụ cười tươi tắn, lại phát hiện cả khuôn mặt đều là cương cứng.
Bùi Dịch nhìn lướt qua trên tay anh đang kẹp điếu thuốc, mày không tự giác nhíu một phen, tiến lên rút điếu thuốc kia đi, ném vào thùng rác.
"Cô ấy nếu là nháo loạn mà nói, tôi để cho Thi Thi đến đây." Bùi Dịch nói.
Tần Phong hơi nhếch khóe miệng: "Nghĩ muốn nháo phỏng chừng cũng nháo không nổi rồi. Cô ấy trên đường đến phòng phẫu thuật tỉnh lại qua một lần, để cho y ta rút máu xét nghiệm DNA."
Anh tựa vào ở trên tường, vẻ mặt cô đơn lại tự trách: "Cậu không thấy được ánh mắt của cô ấy ngay lúc đó... Cô ấy từ nhỏ đã được mọi người trong nhà coi như bảo bối mà nuôi lớn lên, lá gan rất nhỏ, lại sợ đau như thế. Bây giờ, vậy mà đều không khóc."
"Bùi Dịch, tôi có chút sợ." Giọng nói Tần Phong càng nói càng thấp, lộ ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-a-dung-nen-the/1487347/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.