Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người lờ mờ rồi. Nhất là người biết quan hệ của Bùi Dịch cùng Bùi thanh Vũ, đều đã chợt ngẩn ra.
Bùi Dịch cả người ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Anh từ lúc còn nhỏ ngày đó ở trong lòng luôn một mực nghĩ biện pháp tìm chứng cớ, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này chính là lấy lại cho cha anh một cái trong sạch.
Nhưng anh tìm không thấy, nhất là bây giờ bọn họ cùng Hỗ gia lựa chọn đồng quy vu tận về sau, Bùi Dịch càng thêm biết anh muốn tìm ra chân tướng đã không có nữa hi vọng rồi.
Nhưng chính vào lúc này, thậm chí có người tố cáo Hỗ Tấn Hoa, lại vẫn cung cấp chứng cớ?
"Nói đùa sao?" Tô Thi Thi thì thào hỏi, không thể tin được.
Cô biết Bùi Dịch vẫn vì cố gắng đòi lại trong sạch cho cha anh trả giá rất nhiều. Bọn họ trên cơ bản đều đã buông tha, vậy mà xuất hiện loại kết cục này.
Quanh co một hồi, thật đúng là làm cho người ta đầu óc choáng váng.
Tần Phong là người đầu tiên phản ứng kịp, đối với Bùi Dịch bọn họ nói: "Tôi lập tức đi điều tra."
Anh nói xong liền đi tới trong văn phòng bắt đầu gọi điện thoại cho người của anh.
Tần gia ở trong nước đại bộ phận tuy đã phá sản, nhưng sản nghiệp thật sự nhà Tần Phong vẫn như cũ có phần giữ lại, còn có thể tìm hiểu đến một chút tin tức.
"Bùi Dịch?" Tô Thi Thi lặng lẽ cầm tay Bùi Dịch, lo lắng nhìn anh.
Bùi Dịch hoàn hồn, xiết chặt tay cô, ánh mắt ôn nhu: "Mặc kệ là thật hay giả, đối với chúng ta mà nói đều là một chuyện tốt."
"Uh"m." Tô Thi Thi gật gật đầu, trong lòng không hiểu sao có chút kích động.
Nếu chuyện tố cáo là thật, như thế bọn họ thật sự có thể đòi lại cho cha chồng cô một cái trong sạch rồi.
Những người khác cũng cực kỳ khẩn trương, hiện trường không khí có chút ngưng trọng.
Tống Trọng Hạo cùng Đức An lặng lẽ đem nhóm bạn học của mình đều đã mang tới trong phòng hội nghị.
Tần Phong cực kỳ mau trở về đến đây, giọng nói che dấu không được hưng phấn: "Là thật sự bị tố cáo, chứng cớ vô cùng xác thực."
Anh nói xong nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, ánh mắt có chút cổ quái: "Các người khả năng không thể tưởng được người tố cáo."
Anh dừng một chút, nghiêm túc nói: "Là Đoàn Kế Hùng."
"Cái gì?" Tô Thi Thi mở to mắt, hoài nghi chính mình có phải nghe lầm rồi hay không.
"Điều này sao có thể!" Tô Thi Thi ngửa đầu nhìn Bùi Dịch: "Anh sắp xếp à?"
Bùi Dịch sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng, lắc đầu nói: "Không phải anh."
"Tôi đã cho người ta đi diều tra cuộc sống Đoàn Kế Hùng mấy ngày gần đây. Thật đúng là có phần thảm. Đoàn thị là bị Hỗ gia thu mua, Đoàn Kế Hùng khả năng ghi hận trong lòng, lại thêm nữa trước đưa tin Dace hợp tác với Hỗ Sĩ Minh, ông ta sợ Hỗ gia tro tàn lại cháy, cho nên liền bí quá hoá liều rồi."
"Này đâu chỉ là bí quá hoá liều, từ đầu là đồng quy vu tận đó!" Tô Thi Thi cảm thán nói.
Chuyện này khác với theo chân bọn họ quyết định cùng Hỗ Sĩ Minh sống mái với nhau, đó là thật sự đồng quy vu tận. Chuyện năm đó, Bùi Dịch tận mắt thấy cha của mình là bị Hỗ Tấn Hoa cùng Đoàn Kế Hùng cùng đẩy xuống.
Hỗ Tấn Hoa bị bắt, Đoàn Kế Hùng có thể không sao à?
"Ông ta có phải già quá nên si ngốc rồi hay không?" Tô Thi Thi không nghĩ ra.
Đoàn Kế Hùng người kia ích kỷ như thế, sợ chết như thế, làm sao có thể làm loại chuyện hủy người hủy mình này.
"Này cũng không biết, dù sao đối với chúng ta là chuyện tốt." Tần Phong nhìn Bùi Dịch, có chút hưng phấn, "Bùi Dịch, chúng ta rốt cục đợi được ngày này rồi!"
Chuyện của cha Bùi Dịch, Tần Phong vẫn đều biết. Nhiều năm qua như vậy, huynh đệ bọn họ vẫn đồng tâm hiệp lực, chính là muốn bắt những người năm đó tham dự việc này chịu tội.
Hiện giờ, ngày này rốt cục muốn tới rồi.
Bùi Dịch tâm tình lúc này thật sự có chút phức tạp. Chuyện cố gắng lâu như vậy, trả giá nhiều như vậy mà cái giá này cũng không hề nhỏ, vậy mà lại có kết quả như một tuồng kịch, ngẫm lại thật đúng là hoang đường.
Để cho Hỗ Tấn Hoa cứ như vậy bị bắt đi, bọn họ thật sự có phần không cam lòng.
Bùi Dịch nhìn thoáng qua Tần Phong, hướng anh âm thầm gật gật đầu.
Tần Phong tim đập điên cuồng, ánh mắt nháy mắt tỏa sáng, chạy về phía cửa: "Muốn nhanh, chẳng thế thì không còn kịp rồi! Khẩn trương đi!"
Bùi Dịch ở trên trán Tô Thi Thi hôn một cái, trầm giọng nói: "Chúng ta phân công nhau hành động, em ngoan ngoãn ở trong công ty."
Tô Thi Thi còn đang ngây người, Bùi Dịch hai ba bước bỏ chạy ra khỏi khu làm việc, hướng thang máy đi.
Cô chưa từng gặp qua anh không bình tĩnh như vậy.
"Cảm thấy được có người muốn xui xẻo a..." Tô Thi Thi thở dài, hướng phòng họp đi đến.
Bùi Dịch nói rất đúng, bọn họ phân công nhau hành động. Cô hiện tại có một đống lớn chuyện muốn vội vàng.
Trong phòng hội nghị, Tống Trọng Hạo cùng Đức An đang ở theo chân mấy vị bạn học kia giải thích những chuyện vừa xảy ra.
Thấy Tô Thi Thi tiến vào, Tống Trọng Hạo đứng lên, có chút lo lắng hỏi: "Chúng ta muốn làm chút gì hay không?"
Tô Thi Thi nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tạm thời không cần. Bùi Dịch có thể xử lý tốt."
Cô nhìn trong phòng hội nghị những suất ca mỹ nữ này màu da khác nhau, thâm sâu cúi mình chào, chân thành nói: "Cảm tạ mọi người tín nhiệm tôi."
Vị màu da cùng tên một dạng đen Hắc Khắc Nhĩ cười nói: "Tiểu sư muội, em không biết tôi, nhưng chúng tôi đều biết em. Em ở trong lòng chúng tôi, chính là cái kia truyền thống... Không đúng, Trung văn giống như không là phải nói như thế này gọi là..."
"Truyền thuyết!" Có người phụ họa nói.
"Đúng, em là chính là truyền thuyết trong lòng chúng tôi! Nữ thần!" Hắc Khắc Nhĩ hưng phấn nói.
Tô Thi Thi tươi cười cương cứng, đầu lưỡi cũng cương, chấn kinh nói không ra lời.
Cô hiện tại rất muốn đem Tống Trọng Hạo kéo ra ngoài cỡi hết dạo phố nha!
Người này tới cùng cùng những bạn bè ngoại quốc đáng yêu kia nói gì đó, vậy mà lại làm cho bọn họ "Thổi phồng" cô như vậy!
Nhìn ánh mắt mọi người sáng long lanh, Tô Thi Thi yên lặng dời đi đề tài.
"Sư huynh, Ngọc, tôi nghĩ muốn cho các người lập tức đem cổ phần công ty Sunshine toàn bộ dời đi, đem tài chính rút khỏi."
Tống Trọng Hạo trong lòng cả kinh, nghĩ đến vừa rồi Trạm Dẫn Lan nói những lời này, một câu nói thừa đều không có, lập tức kêu hô người đi làm.
Trong văn phòng tổng giám đốc Hỗ thị, Trạm Dẫn Lan mới vừa đi vào văn phòng, đã bị Dace quăng một cái tát.
"Mẹ?" Trạm Dẫn Lan lúc này đã bị đánh lờ mờ, lúc trước ủy khuất thêm nữa lúc này bị đè nén, nước mắt rốt cuộc nhịn không được, liền chảy xuống.
"Con vậy mà còn dám khóc?" Dace nhìn đến bộ dáng Trạm Dẫn Lan, tức giận đến thiếu chút nữa xì khói, hung tợn nói, "Hỗ gia bị người tố cáo, con có biết như vậy sẽ có hậu quả như thế nào không?"
"Hỗ gia bị tố cáo?" Trạm Dẫn Lan ngây ngẩn cả người, cô ta vừa rồi cố chạy tới từ đầu không biết chuyện gì xảy ra.
Dace hít một hơi thật sâu, ngữ khí thật không tốt đem chuyện đã xảy ra nói với cô ta một lần.
Trạm Dẫn Lan nghe xong tâm nhịn không được trầm xuống đất.
Cô ta biết ý tứ Dace. Hiện tại Phi Tầm tuyên bố với bên ngoài là theo Hỗ thị hợp tác. Hỗ Tấn Hoa cùng cháu trai hai người nếu bị mang đi, không chừng sẽ liên lụy ra chuyện khác.
Một khi Hỗ gia trên lưng gặp phải tin tức xấu, như thế bọn họ cái người hợp tác này khẳng định sẽ chịu liên lụy.
Dace tức giận nhất không phải điểm ấy, mà là - -
Bà ta chỉ vào Trạm Dẫn Lan bị đánh sưng mặt, không cần nghĩ cũng đều biết cô ta là làm sao vậy, tức giận đến nổi trận lôi đình: "Ta đã sớm nhắc nhở qua con, con không phải là đối thủ của Tô Thi Thi. Con xem con đi đều đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì?"
"Chúng ta vốn là có thể sớm thu mua Sunshine bức Bùi Dịch hợp tác rồi, con lại muốn kéo dài để cho cậu ta chủ động tới tìm chúng ta hợp tác! Hiện tại..."
Dace tức giận đến nói không ra lời, ngừng một hồi, nghiêm khắc nói: "Lập tức, đi thu mua Sunshine! Một phút đồng hồ cũng không được chậm trễ! Ta nhất định phải để cho Bùi Dịch theo ta hợp tác!"
"Mẹ..." Trạm Dẫn Lan bạch nghiêm mặt, biết không có biện pháp rồi.
"Bùi Dịch, chuyện này không thể trách em rồi." Trạm Dẫn Lan cắn môi, xoay người đi ra văn phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.