Edit: Mít
Trong phòng ngủ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại giọng của Bùi Dịch.
Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi, sắc mặt nghiêm túc, lời nói nghiêm trang.
Anh nói: " Em đọc《 tố nữ kinh 》 cũng nhiều rồi, giúp anh thực hành tất cả các loại tư thế trong đó một lần, anh liền tha thứ cho em."
Tô Thi Thi há to mồm, ngẩn người.
Bùi Dịch trấn định bổ sung thêm: "Em không cần giấu diếm anh, anh biết em đều đã đọc đến thuộc rồi."
Tô Thi Thi vẫn như cũ miệng mở rộng, chỉ là trên mặt biểu tình, chậm rãi thay đổi. Đầu tiên là mê mang, đến chấn kinh, tiếp đến là - - tức giận!
"Bùi Dịch, anh nói bậy! Người nào... Người nào đọc thuộc cuốn sách bại hoại kia hả?!"
"Thẹn quá thành giận?" Bùi Dịch mày run lên.
Anh nghĩ tới phản ứng của Tô Thi Thi, nhưng không nghĩ tới, cô vậy mà thẹn quá thành giận?
Giận có thể lý giải, nhưng xấu hổ là như thế nào?
"Em muốn bỏ nhà đi, đừng cản em!" Tô Thi Thi xách lên vali muốn đi.
Lúc này mặt cô hồng rực, hồng thẳng một đường từ trán đến cần cổ, xấu hổ và giận dữ hận không thể lấy cái lỗ chui vào.
Cô rõ ràng đọc trộm thật cẩn thận như thế rồi, Bùi Dịch tới cùng là như thế nào phát hiện được!
Cái này còn không đáng giận bằng, lại nói ra miệng thẳng thừng như thế!. May mắn nơi này không có người ngoài, nếu không thì mặt mũi cô biết giấu đi đâu rồi hả?
"Tô Thi Thi, sao em nói chuyện không nói lý gì hết vậy." Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-a-dung-nen-the/1487147/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.