Chương trước
Chương sau
"Khụ khụ!" Bùi Dịch cực kỳ khoa trương ho khan vài tiếng.
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói Trạm Dẫn Lan đầy vẻ khẩn trương: "Anh cũng bị cảm sao?"
"Không có, anh..." Bùi Dịch đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Tô Thi Thi trừng mắt nhìn anh, anh lập tức dời đi đề tài, "Anh không sao. Chỉ là đến khách sạn không được thuận tiện cho lắm."
"Thật sự xin lỗi, nhưng mà em phát sốt tới 39 độ, trợ lý của em chết sống cũng không chịu để cho em ra khỏi cửa, còn gọi điện thoại cho mẹ nuôi của em rồi. Em không nghĩ để cho mẹ nuôi của em lo lắng, cho nên hi vọng anh thông cảm một chút. Cái hợp đồng chi tiết kia chúng ta hôm nay thay đổi một số chỗ, cho nên hi vọng anh có thể đến khách sạn, chỗ em có thư phòng chuyện dùng để làm việc."
Trạm Dẫn Lan dừng một chút, nói: "Nếu anh sợ phu nhân của anh hiểu lầm mà nói, anh có thể mang cô ấy cùng đến đây."
Bùi Dịch nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, Tô Thi Thi hướng về phía anh trừng mắt.
Cô là người nhàn rỗi sao? Cô cũng có công việc không biết sao? Cô cũng bề bộn nhiều việc hiểu không? Mang cô cùng đi, coi cô như con chó con mèo gì sao? Có thể tùy tiện liền mang theo như thế!
Tô Thi Thi thừa nhận, trong lòng cô lại nổi lên chua xót.
Bùi Dịch nhéo nhéo mắt Tô Thi Thi, đối với Trạm Dẫn Lan trong điện thoại nói: "Anh biết rồi, lát gặp."
Nói xong liền cúp điện thoại.
"Hừ!" Tô Thi Thi bỏ lại không tiếp tục giúp Bùi Dichh chỉnh lý cà- vạt, quay đầu bước đi.
Bùi Dịch đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô, ôn nhu nói: "Cô ấy vừa rồi đề nghị không tệ, anh mang em cùng đi?"
"Anh nói thêm nữa một chữ, tôi liền mướn người đi bắt cóc cô ta, đến lúc đó nói là do anh ra lệnh! Anh nghĩ xem tôi có dám hay không?" Tô Thi Thi thở phì phì nói.
Bùi Dịch bật cười: "Em muốn làm cái gì cứ việc đi làm, hoan nghênh em như thế này tùy thời đến kiểm tra phòng."
Anh dừng một chút, ngữ khí có chút ngưng trọng lên: "Mặc kệ bọn họ bên kia xảy ra chuyện gì, cái này hợp đồng này hôm nay nhất định phải hoàn thành, bằng không qua hôm nay, chúng ta sẽ tổn thất 30% lợi ích."
Đây là điều kiện trước đây anh cùng Phi Tầm bàn qua, Trạm Dẫn Lan chỉ là một người trung gian làm nhiệm vụ liên hệ, phụ trách hợp đồng hay công việc cụ thể, Bùi Dịch biết ở phương diện này Trạm Dẫn Lan cũng không được quyết định, cho nên anh mới không có chối từ.
"Anh chờ đi!" Tô Thi Thi trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, xoay người liền đến phòng giữ quần áo chọn đồ rồi.
Bùi Dịch theo thường lệ trước đưa cô đến công ty, sau đó mới đi xây dựng Tiệp Khắc.
Tô Thi Thi nhìn xe Bùi Dịch rời đi, ánh mắt híp híp, muốn đi vào Cao ốc, một giọng nói để cho cô căm thù đến tận xương tuỷ lại vang lên.
"Tô tiểu thư, với tiên sinh nhà cô cãi nhau rồi hả?"
Âm hồn bất tán!
Tô Thi Thi đều đã mặc kệ Hỗ Sĩ Minh, xoay người liền hướng tới bên trong Cao ốc đi đến.
Mấy ngày nay, Hỗ Sĩ Minh giống như đã uống nhầm thuốc một dạng, dùng hết các loại biện pháp xuất hiện ở trước mặt cô.
Đi làm mỗi ngày đều ôm một bó hoa tới gặp cô, thậm chí công khai chạy tới trong văn phòng của cô, liền ngay cả Bùi Dịch âm thầm thay đổi bảo an của Cao ốc, Hỗ Sĩ Minh đều đã có biện pháp tiến vào.
Tô Thi Thi cũng chẳng muốn ở phương diện này lãng phí tinh lực, coi Hỗ Sĩ Minh là trong suốt.
Hỗ Sĩ Minh nhìn dáng vẻ cô đang dẫm xuống giày cao gót thở phì phì đi vào Cao ốc, ánh mắt tối sầm lại, cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
"Đi điều tra Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi gần đây phải đã xuất hiện vấn đề rồi hay không."
"Cô bé, lần sau nhớ rõ nên học cách che dấu cảm xúc của chính mình." Hỗ Sĩ Minh nhìn bóng lưng Tô Thi Thi thì thào nói.
Hắn không ngại lợi dụng sơ hở, hắn thậm chí hi vọng loại này chỗ trống càng nhiều càng tốt, như vậy hắn mới có cơ hội!
Mà Tô Thi Thi đến văn phòng, càng nghĩ càng cảm thấy được không thoải mái. Cô đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên mặt đất có một khối hồng hồng, đặc biệt nổi bật.
Hắn còn chưa đi?
Nơi này là lầu 15, nhìn phía dưới cũng không phải rất rõ ràng. Nhưng mà Tô Thi Thi biết, Ferrari màu đỏ như thế chính là Hỗ Sĩ Minh, hắn vậy mà còn không có rời đi.
"Không đi đúng không?" Tô Thi Thi nhãn cầu xoay một vòng, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Phong.
"Tô tiểu thư, không phải nói buổi sáng trước chín giờ không cần gọi điện thoại làm phiền tôi sao? Tôi cùng Ngọc đều bị các người ép khô rồi, có thể để cho chúng ta ngủ ngon một giấc được không!"
Điện thoại vừa thông, liền truyền đến giọng nói của Tần Phong đầy vẻ ai oán.
"Ai nha, tôi quên, đừng nóng giận, lần sau bồi thường các người!" Tô Thi Thi muộn cười nói.
Thời gian này bởi vì cửa ải cuối năm gần đến, bọn họ vì chuyện của công ty đều đã bề bộn nhiều việc. Ôn Ngọc là vì muốn bắt một cái công trình, liên tục vài ngày chưa có nghỉ ngơi, cho nên hai ngày này nghỉ dưỡng.
Tô Thi Thi gọi điện thoại qua thời điểm, hai người ngủ rất ngon giấc, Tần tiên sinh tức giận rời giường đều đã xuất hiện rồi.
"Nói đi, chuyện gì." Tần Phong ở đầu bên kia điện thoại yên lặng nói, cô gái này nếu không có việc gọi cho anh làm gì, gọi điện thoại cho anh khẳng định là có chuyện gì.
Tô Thi Thi cũng không lãng phí thời gian, nhỏ giọng nói: "Anh quen biết rất nhiều bạn bè làm trong giới truyền thông đúng không? Tìm cho tôi mấy phóng viên."
"Phóng viên? Muốn làm cái gì?" Tần Phong nhất thời liền thức dậy, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Anh đúng là bị khả năng gây chuyện của Tô Thi Thi dày vò làm cho sợ rồi.
Tô Thi Thi xấu hổ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là đi bắt gian, dù sao loại chuyện này mỗi ngày đều có."
"Bắt gian?" Tần Phong giọng nói kéo cao một chút, "Em lại muốn gây sự?"
"Nói bậy, đừng đổ oan cho tôi," Tô Thi Thi có chút chột dạ, ngạnh cổ nói, "Anh nói thẳng đi có giúp hay không! Không giúp tôi đi tìm người khác!"
"Em... Anh dám không giúp sao? Bất quá chúng ta trước đó không dám, nếu chuyện này để cho Bùi Dịch tức giận, em phải giúp anh nói chuyện! Ngọc nhà anh gần đây ham mê kim cương, Châu Phi cái quặng kia..."
"Được rồi, Bùi Dịch hai ngày trước vừa mới nói qua muốn trả lại cho anh, an tâm đi." Tô Thi Thi buồn cười nói.
"Được! Anh sẽ cho người an bài tốt, em đem địa chỉ cụ thể gửi cho anh đi."
"Cảm ơn!" Tô Thi Thi cùng mèo ăn vụng một dạng cười đem điện thoại cúp máy, sau đó xách túi lên đi ra văn phòng, công khai trốn việc.
Nói đùa, chồng cô đều phải bị người khác ám toán đi tới, cô đâu nào lại vẫn có tâm tình đi làm!
Bên kia, Tần Phong mới vừa để điện thoại xuống, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói mơ mơ màng màng: "Ai muốn đi bắt gian?"
"Ách... Cái kia, bảo bối, chúng ta vẫn lại là tiếp tục đi ngủ đi." Tần Phong thân thể cứng đờ, vội vàng đi qua dỗ Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc vươn ra một cái cánh tay đưa hướng bên cạnh đẩy đẩy anh: "Em mới vừa rồi giống như nghe được giọng nói của Thi Thi, cô ấy muốn đi bắt gian sao?"
"Nhất định rất thú vị!" Ôn Ngọc nói xong roạt một phen từ trên giường ngồi dậy, tóc tai lộn xộn, cả người còn không có hoàn toàn tỉnh táo.
Tần Phong muốn khóc tâm đều có: "Bà cô của tôi à, em không phải đang ngủ sao? Vừa rồi là đang nằm mơ thôi, trong mộng của em nghe được đó."
"Anh... Anh... Anh cho em là kẻ ngốc sao?" Ôn Ngọc hốc mắt nhất thời liền đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Tần Phong, ủy khuất cực kỳ.
Tần Phong lập tức liền yên lặng, kiên nhẫn dụ dỗ. Nhưng Ôn Ngọc liền đưa tay đẩy anh ra, quần áo cũng không mặc liền chạy vào phòng tắm.
Không nên coi thường khả năng bát quái của Ôn tiểu thư, cô gần đây vì đẩy nhanh tốc độ công trình thiết kế ận rộn đến nhàm chán đều sắp buồn chết rồi, đã có chuyện bắt kẻ thông dâm việc hay như thế, làm sao có thể bỏ qua!
Ôn Ngọc thừa dịp Tần Phong không chú ý, vụng trộm lấy điện thoại đem phóng viên truyền thông chính mình quen biết toàn bộ đều đã cho liên hệ một lần.
Cô rửa mặt xong xuôi đi ra ngoài, không ngờ đối với Tần Phong đặc biệt nhiệt tình, tuy nhát gan, nhưng mà động tác lại một chút cũng không chần chờ.
Tần Phong bị mê hoặc làm đầu óc choáng váng, chờ lúc anh phản ứng kịp, điện thoại đã bị Ôn Ngọc đoạt đi rồi, vừa hay nhìn thấy Tô Thi Thi gửi địa chỉ đến.
"Cũng không phải là nói đùa!" Tần Phong vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ôn Ngọc.
"Uh"m, em biết." Ôn Ngọc trịnh trọng gật đầu, cầm lấy túi xách lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy ra khỏi phòng ngủ, quay đầu tướng cửa cho khóa lại rồi.
"Ôn Ngọc, lá gan của em càng ngày càng lớn rồi!" Tần Phong gầm thét.
Lúc này điện thoại bàn trong phòng ngủ vang lên, anh vừa nhấc máy nghe, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói Bùi Dịch hơi không kiên nhẫn.
"Điện thoại của cậu làm sao vậy?"
"Cái kia... Vừa rồi Ngọc đang đùa." Tần Phong có chút bực bội nói.
"Tôi hiện tại muốn đến khách sạn gặp Dẫn Lan, Thi Thi tâm tình không phải quá tốt, cậu để cho Ôn tiểu thư đi gặp cô ấy."
"Khách sạn?" Tần Phong trong lòng hồi hộp, cực kỳ không tiền đồ lập tức cúp điện thoại.
Vừa vặn Tô Thi Thi gửi tới cái địa chỉ kia là cái khách sạn ấy...
"Không phải chứ..."
Tần Phong đầu như muốn nổ tung, khẩn trương khoác lên quần áo đuổi theo Ôn Ngọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.