Chương trước
Chương sau
Nơi hậu viện của Đoàn gia có một tòa hai tầng lầu nhỏ, bình thường là dùng để làm phòng nghỉ ngơi cho khách.
Bùi Dịch tìm kiếm bóng dáng Tô Thi Thi đến nơi này, chỉ là ngay tại lúc anh đang muốn vào đi, sau lưng truyền đến một giọng nói gọi anh lại.
"Bùi Dịch." Hỗ Minh Phỉ đi tới, lập tức đi tới trước mặt anh, đối với anh nhàn nhạt nở nụ cười một phen, "Tôi có việc tìm anh."
Bùi Dịch nhướng mày, không hề nghĩ ngợi, đã nói: "Không rảnh."
Nói xong tiện hướng tới phía trước đi đến.
Hỗ Minh Phỉ quả đấm nắm chặt, trong mắt hiện lên quét xuống tức giận.
Người đàn ông này thật đúng là không coi ai ra gì!
"Anh nên là biết tôi xuất hiện ở nơi này, là ý của bác gái!" Hỗ Minh Phỉ đứng tại chỗ, lạnh giọng nói.
Bùi Dịch bước chân ngừng một trận, nghĩ muốn muốn tiếp tục đi về phía trước, lại nghe Hỗ Minh Phỉ nói.
"Tính tình đứa con lớn thường rất hiếu thuận, nghe lời cha mẹ. Tôi nghe nói mẹ con các người sống nương tựa lẫn nhau, anh cũng không muốn để cho mẹ mình vì anh mà bệnh đau đầu tái phát chứ?"
Cô ta nói xong giọng nhẹ một chút: "Tôi nghe nói bác gái thời gian này đều phải dùng đến nha phiến mới có thể giảm bớt đau đầu, bà một mực vì anh mà lo lắng."
Bùi Dịch bước chân thu trở về, trong mắt lệ khí chớp lóe rồi biến mất. Anh đứng thẳng thân thể, chậm rãi xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn Hỗ Minh Phỉ: "Có cái gì nói nói thẳng."
Hỗ Minh Phỉ nhìn thấy Bùi Dịch quay người lại, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Cô ta đã sớm nghe nói Bùi Dịch hiếu thuận, đây là nhược điểm lớn nhất của anh, mà cô ta giỏi nhất là việc bắt lấy nhược điểm của người khác.
Cô ta cũng không tin, Bùi Dịch thật sự sẽ mặc kệ Nhậm Tiếu Vi.
Cô ta đi về phía trước hai bước, cách Bùi Dịch hơn một mét mới dừng lại, ngẩng đầu, trong giọng nói đều là tự tin.
"Tôi muốn anh làm chồng của tôi."
"Nằm mơ." Bùi Dịch liếc cô ta một cái, ánh mắt giống như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc một dạng.
Hỗ Minh Phỉ hít sâu một hơi, cô ta không thể tức giận, tức giận liền thua.
Cô ta chậm rãi nói: "Anh không thích tôi không quan trọng, tôi cũng như thế không thích anh. Nhưng mà gia đình chúng ta đều như vậy, hôn nhân chưa bao giờ là do chính mình quyết định. Hai nhà chúng ta đều hi vọng chúng ta cùng một chỗ, như vậy đủ rồi."
"Vậy sao?" Bùi Dịch cúi đầu hỏi một tiếng, lập tức chỉ thấy khóe miệng của anh hơi hơi nhếch lên, nhìn thẳng vào mắt Hỗ Minh Phỉ, trào phúng nói, "Cô đã đối với tôi cảm thấy hứng thú, hơn nữa đối với tôi càng ngày càng để ý, vậy mà dám nói không thích tôi?"
"Anh!" Hỗ Minh Phỉ biến sắc, kiêu ngạo thiếu chút nữa bị anh đánh nát.
Cô ta biết Bùi Dịch đối với cô ta khinh thường, cho nên cô ta ở trước mặt anh làm sao có thể cúi đầu trước.
Nhưng mà hiện tại bị anh công khai chọc thủng tâm tư như vậy, cô ta có chút không nhịn được.
Nhưng cô đường đường là đại tiểu thư Hỗ gia, có chuyện gì chưa thấy qua? Lúc này liền kiềm chế cảm xúc, vẫn như cũ biểu tình nhàn nhạt nói: "Có thể là anh đúng, tôi đối với anh quả thật so với ban đầu cảm thấy hứng thú rất nhiều. Vậy không phải rất tốt sao? Dù sao hôn nhân không có tình cảm có vẻ thống khổ."
"Nếu Hỗ tiểu thư chính mình cũng nói, hôn nhân không có tình cảm sẽ thống khổ, như thế tôi vì cái gì muốn cho chính mình thống khổ?" Bùi Dịch nói xong không muốn lại để ý Hỗ Minh Phỉ xoay người rời đi.
"Anh!" Hỗ Minh Phỉ quả đấm nắm chặt, móng tay thâm sâu vào trong da thịt, đau đớn từng đợt truyền đến, mới không còn để cho cô ta bộc phát tại chỗ.
Cô ta lại bị cự tuyệt rồi! Mà còn bị cự tuyệt thảm hại như thế!
Bùi Dịch vậy mà nói cùng cô ta kết hôn sẽ làm cho anh thống khổ!
Hỗ Minh Phỉ sắp tức điên, tất cả Bắc Kinh này ai không muốn kết hôn cô ta? Mà người đàn ông này cứ như vậy sỉ nhục cô ta!
"Bùi Dịch!" Hỗ Minh Phỉ tính tình rốt cuộc kiềm chế không được rồi.
Anh dựa vào cái gì để cô ta sẽ đối với anh ăn nói khép nép? Cô ta cho tới bây giờ liền là có hỏa liền phát, không xem sắc mặt người khác!
Bùi Dịch không có dừng bước, giống như là không có nghe đến Hỗ Minh Phỉ nói một dạng.
Tô Thi Thi hẳn là đến nơi này, cũng không biết trốn đi nơi nào, vừa rồi người nhiều như vậy vây quanh cô, anh chỉ sợ có kẻ không sợ chết vụng trộm chuồn ra tìm Tô Thi Thi!
Nghĩ tới loại khả năng này, Bùi Dịch chỉ cảm thấy trong lòng có cổ tức giận muốn bạo phát!
Người phụ nữ của anh, ai dám động một phen thử xem!
"Bùi Dịch!" Hỗ Minh Phỉ thấy Bùi Dịch một chút mặt mũi cũng không cho cô ta, lập tức cái gì cũng không để ý, đối với anh hô, "Anh âm thầm khơi mào mâu thuẫn giữa bốn gia tộc, không phải là muốn biết năm đó cha anh chết như thế nào sao?"
Trong phút chốc, thời gian giống như dừng lại. Bùi Dịch thân thể cứng đờ, chân đã nâng lên lại không hề bước đi nữa.
Anh thu hồi chân, thân thể đứng thẳng tắp, chậm rãi xoay người, ánh mắt đáng sợ.
"Cô lặp lại lần nữa!" Bùi Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm Hỗ Minh Phỉ, phảng phất muốn ở trên người cô ta khoét ra một cái động.
Hỗ Minh Phỉ thấy lời mình vừa nói có tác dụng, trong lòng vui vẻ, lấy lại bình tĩnh nói: "Tôi có thể biết được một chút tin tức, nhưng mà anh phải biết anh phải trả giá thật nhiều."
"Nói." Bùi Dịch lạnh giọng nói.
Anh âm thầm chuẩn bị nhiều năm như vậy, cũng là muốn tra ra chứng cứ năm đó những người đó hại cha hắn.
Đây là anh lần đầu tiên từ người trong Tứ Đại Gia Tộc biết chuyện gì năm xưa, Hỗ Minh Phỉ nếu có thể nói ra, như thế thật sự có khả năng biết ẩn tình trong đó.
Cơ hội này, Bùi Dịch không có khả năng buông tha!
Hỗ Minh Phỉ đi về phía trước một bước, nhìn thẳng ánh mắt Bùi Dịch nói: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi trên lầu."
Cô ta nói xong trực tiếp thẳng hướng tới trong phòng đi đến.
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, suy nghĩ một chút liền đi theo.
Ngay khi bọ họ đi không lâu sau, từ trong một cái góc khuất xuất hiện một người, chính là Hồng Cầm.
Bà ta hướng tới căn phòng trên lầu kia nhìn một phen, liền xoay người trở về nơi cử hành vũ hội, tìm đến Nhậm Tiếu Vi đối với bà nhỏ giọng nói: "Bọn họ đã lên lầu hai, Hỗ tiểu thư hẳn là thành công rồi."
"Được." Nhậm Tiếu Vi trên mặt lúc này mới có mỉm cười, đối với bà ta nói, "Đi chuẩn bị những chuyện tiếp theo đi, chú ý nắm chắc tốt thời gian."
"Tôi hiểu rõ." Hồng Cầm nói xong vội vàng lui ra ngoài.
Mà ở hai tầng trong phòng nhỏ, Tô Thi Thi vốn muốn tìm căn phòng thanh tĩnh để trốn, nhưng mà vô tình lại nghe được giọng nói của Bùi Dịch cùng Hỗ Minh Phỉ, cô nghi hoặc đi tới.
Chỉ là lúc cô đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Bùi Dịch cùng Hỗ Minh Phỉ đi tới lầu hai.
Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, im lặng không tiếng động đi theo, chỉ là trái tim không biết như thế nào, đập càng lúc càng nhanh
Cô nhìn nhìn bốn phía, nơi này một dạng không ngoại nhân tới, cực kỳ an tĩnh, cho dù là ở bên trong la to, bên ngoài đều đã không có thể có thể nghe được đến.
Quả nhiên là - - nơi tốt để yêu đương vụng trộm!
Tô Thi Thi xoa xoa mặt, thầm than mà cô đến này vẫn bình thản, mà còn cũng không giống như là lo lắng.
"Tô Thi Thi, mày đối với anh ấy cũng thật quá in tưởng!" Tô Thi Thi tự giễu cười cười.
Nhưng mà làm sao bây giờ? Đáy lòng cô vẫn lại là có chút tức giận muốn xông lên.
Có thể không tức giận sao?!
Vị hôn phu của mình vậy mà lén lút cùng người phụ nữ khác chạy đến nơi này ha, không có người nào khác ở trong phòng nhỏ kia! Người phụ nữ này rõ ràng có rắp tâm, cô không tức giận mới là lạ!
"Bùi Dịch, bị em tóm được anh nhất định phải chết!" Tô Thi Thi kéo kéo lại áo choàng, cởi giày cao gót, lặng không tiếng động hướng tới trên lầu đi đến.
Mà bên kia, Hỗ Minh Phỉ giống như đối với nơi này rất quen thuộc, quen thuộc mà dẫn dắt Bùi Dịch rẽ vào một cái phòng.
Lúc Bùi Dịch biết tình hình bên trong, ánh mắt mạnh tối sầm lại.
Trong gian phòng đó bố trí vô cùng hoàn hảo, trên khăn trải giường màu đen vậy mà rãi đầy hoa hồng đỏ thẫm, tất cả vây tại một chỗ, bày ra một hình trái tim, đèn bật sang mờ như lửa nhiệt liệt được thiêu đốt, kích thích người ta huyết dịch sôi trào.
Trong không khí thoang thoảng một mùi hương cỗ ngọt ngấy, mà mùi hương này còn càng ngày càng đậm, không hiểu sao làm cho thân thể người ta nóng lên.
Mùi hương trong căn phòng đó không đúng!
Bùi Dịch nhướng mày, theo bản năng liền muốn xoay người rời đi.
"Bùi Dịch, anh hẳn là phải biết nên trả giá thế nào. Rời khỏi nơi này, anh nếu như muốn biết đáp án nghĩ cũng đừng nghĩ đến" Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Hỗ Minh Phỉ.
Chuyện mục rắc thính của bạn đến rồi, ai muốn biết không nè????
Trên giường lớn màu đen kia, chăn đệm hỗn độn, một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau đang nằm ở trong đó, bên cạnh những cánh hoa hồng trang trí ban đầu đã vương vãi khắp phòng, hòa cùng không khí có mùi hương thoang thoảng kích thích dục hỏa, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Lăn qua lăn lại hơn một giờ, hai người đều đã mệt cực kỳ, giờ phút này đều đã ngủ say trong đó.
CLGT, tui đang nhìn thấy cái gì đây???? ?????????
Dịch của tui với và Phỉ.....
Thôi chuẩn bị hứng gạch đá xây villa đây T.T????????
Sau khi đọc đến đây, quá sốc, ko có tâm trạng làm gì. Cần bình tĩnh lại. Mai ko có chương. Hôm nay nghỉ sớm. Pipi mọi người ??????????????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.