Edit: ThuyenLeK3
Beta: Ryeo
"Bùi... Bùi tổng?" Ôn Ngọc mới vừa rồi không nhận ra được người đàn ông đang nói chuyện này là Bùi Dịch. Đợi đến lúc cô mang đàn đến gần mới nhận ra được là anh, dọa cho sợ đến thiếu chút nữa ngất đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô kìm nén đến đỏ bừng, thật cẩn thận nhìn Bùi Dịch một chút, lại nhìn thấy Bùi Dịch gây khó khăn cho Hỗ Minh Phỉ khi đó, cuối cùng lúc thấy Tô Thi Thi, hốc mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa trực tiếp khóc lên.
"Ngọc, không có sao, không có sao." Tô Thi Thi vội vàng chạy tới, kéo cánh tay của cô, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Cô ban đầu không biết là bọn họ ở chỗ này.
"Tôi... Tôi chính là cảm thấy anh ấy... Anh nói chuyện thật là quá đáng, sao có thể nói như vậy với một cô gái. Liền... Vừa muốn đem đàn cho vị tiểu thư này, để cho cô đi chứng minh..."
Ôn Ngọc càng nói càng nhỏ, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, không dám rơi, bộ dáng kia ủy khuất vô cùng.
Khụ khụ một cái... Tô Thi Thi thiếu chút nữa bật cười.
Ôn tiểu thư, cô thật là thần trợ giúp nha!
Cô đã không cần đi xem sắc mặt Hỗ Minh Phỉ, đoán chừng sắp tức chết đi?
Mới vừa nói nơi này không có đàn cổ, kết quả là có người đem đến...
"Ngọc, đây không phải là lỗi của em. Em chỉ là tốt bụng muốn giúp người thôi mà." Bên cạnh lao đến một bóng người.
Tần Phong đã chạy tới giúp đỡ Ôn Ngọc tháo cây đàn đeo trên lưng xuống, đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-a-dung-nen-the/1487013/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.