Chương trước
Chương sau
Edit: ThuyenLeK3
Beta: Ryeo
Không lâu sao khi Tô Thi Thi rời đi, Tần Phong đã tới biệt thự "Thi Dịch" rồi, vừa đến liền chạy thẳng tới thư phòng của Bùi Dịch.
Bùi Dịch đi theo anh ta tới phòng sách, trầm giọng nói: "Có tin tức sao?"
"Ừ, " Tần Phong gật đầu một cái, lấy máy tính mình đem đến đặt trên bàn, mở ra, "Cậu xem đi."
Anh vừa nói mở ra một phần bản văn, đem chỗ ngồi nhường cho Bùi Dịch.
Bùi Dịch đi tới, xem văn bản đó thật nhanh, sắc mặt trầm trầm.
"Quả nhiên là cái công trình ở thôn Thành Trung này." Bùi Dịch trong mắt lóe lên một tia hứng thú, "Khó trách mấy lão già kia khẩn trương như vậy."
Thôn Thành Trung này sắp bị khai thác, nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, giáp ranh với Lâm thị, trước mắt kinh tế lạc hậu, thuộc vào loại đất đai không ai quản lí.
Một khi khai thác phát triển, tương đương với một thành phố nhỏ, hơn nữa văn hoá cùng kinh tế phát triển, tạo bước tiến để du lịch được mở rộng, có thể nắm được quyền khai thác độc quyền nó tương lai chắc chắn thu được lợi ích không thể đoán trước được.
Tần Phong khép máy tính lại, ngồi thẳng dậy nhìn anh: "Cậu đã sớm đoán được đúng không?"
Bùi Dịch cầm bao thuốc lá trên bàn lên, rút ra một điếu thuốc đốt, ngồi ở trên ghế hút một hơi, chậm rãi phả ra vòng khói: "Có thể để cho tứ đại gia tộc huy động nhân lực như thế, trước mắt cũng chỉ có cái công trình ở thôn Thành Trung này"
Tần Phong gật đầu, này cùng ý nghĩ của anh..
Anh ta cũng lấy ra một điếu thuốc, đốt cho mình, hút một hơi, nhìn Bùi Dịch cười nhạt nói: "Cậu đã thật lâu không có hút thuốc lá, có việc ưu phiền?"
Bùi Dịch cai thuốc đã lâu, không nghĩ tới anh hiện tại lại hút.
Bùi Dịch tay cầm điếu thuốc ngừng lại, dời đi đề tài: "Hỏa mù đã phóng đi không sai biệt lắm, tiếp theo, chúng ta chuẩn bị lấy dự án này."
"Cậu thật sự muốn giành với bọn họ?" Tần Phong sắc mặt lập tức nghiêm túc, anh đã hiểu ra mọi việc.
"Khó trách cậu gần đây vẫn cùng Hỗ Sĩ Minh xảy ra xung đột, chính là vì dự án này đi? Như vậy Hỗ Sĩ Minh tìm đến Thi Thi hợp tác, cậu cũng đã đoán trước được rồi sao?"
Bùi Dịch không lên tiếng, coi như là chấp nhận.
Chỉ bất quá có một chút, là anh cùng Hỗ Sĩ Minh đồng thời tung hỏa mù.
"Anh ta muốn mượn Thi Thi di dời lực chú ý của chúng ta, đồng thời âm thầm cảnh cáo tôi, để cho tôi không có tâm trí tham dự công trình thôn Thành Trung. Chúng ta bất quá là thuận nước đẩy thuyền, giúp anh ta đem chuyện này làm lớn lên."
Bùi Dịch hạ điếu thuốc lá xuống, giống như là đang bàn về hôm nay khí trời rất tốt.
Tần Phong khóe miệng rút rút, cười khổ nói: "Cậu đâu chỉ là đem chuyện này làm lớn, quả thật là muốn đem Bắc Kinh này lật tung lên rồi. Cậu không biết hai ngày nay truyền thông có nhiều điên cuồng. Bọn họ ngược lại phải cảm tạ cậu đã cung cấp cho bọn họ nhiêù thông tin có giá trị như vậy."
Bùi Dịch mâu quang lạnh lẻo: " Người phụ nữ của tôi dễ dàng bị ức hiếp như vậy sao?"
Tần Phong tức cười.
Có lẽ là Bùi Dịch mẹ tái giá khi còn bé, đối với anh tạo thành bóng ma quá lớn, bây giờ đối với người anh coi trọng, anh cũng sẽ bảo vệ giống như điên.
"Vậy Thi Thi biết không?" Tần Phong có chút lo lắng.
Vừa nhắc tới người phụ nữ kia, Bùi Dịch trong mắt kìm lòng không được, hiện lên quét xuống vui vẻ, anh đem điếu thuốc đặt vào gạt tàn, giọng nói rất là kiêu ngạo: "Vợ yêu của tôi thông minh như vậy, dĩ nhiên biết."
Tô Thi Thi có thể không biết Bùi Dịch dung túng cô cùng Hỗ Sĩ Minh xảy ra xung đột, nhưng mà cô biết mình làm được những chuyện như vậy đối với Hỗ Sĩ Minh là có sự trợ giúp.
Thay vì nói, Hỗ Sĩ Minh muốn dùng Tô Thi Thi kiềm chế Bùi Dịch, không bằng bây giờ Hỗ Sĩ Minh đã bị cô mê hoặc.
"Vậy kế tiếp đến phiên chúng ta làm một trận lớn" Tần Phong chà xát bàn tay, "Đã hai mươi năm trôi qua, tứ đại gia tộc lại một lần nữa muốn hợp tác một công trình, cậu nói xem, giống hay không giống như thời gian quay lại?"
Bùi Dịch sắc mặt nhất thời trầm xuống, kí ức chôn sâu trong lòng của anh đột nhiên trổi dậy. Năm đó, cũng là như thế này, Tứ gia hợp tác một công trình, phá hủy nhà của anh.
"Lần này, tôi sẽ cho bọn họ trả một cái giá thật đắt!" Bùi Dịch siết chặt quả đấm, lạnh giọng nói.
"Tôi sẽ bên cậu." Tần Phong nghiêm túc vô cùng nói.
Bùi Dịch lộ ra nụ cười hiếm có, thấy chuyện nói xong rồi, xoay người đi tới móc quần áo bên cạnh cầm áo khoác lên, chuẩn bị đi ra cửa.
Tần Phong sửng sốt, đuổi theo hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
Bùi Dịch mặc áo khoác vào, cũng không quay đầu lại, nói ra hai chữ: "Có hẹn."
"Thôi bỏ đi!" Tần Phong mặt lập tức xụ xuống, này gọi là hành hạ người độc thân.
Xem ra anh phải nhanh chóng chinh phục được Ôn Ngọc! Nếu không ngày ngày nhìn Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi ân ái, sớm muộn cũng bị ngược chết!
Bên kia, Tô Thi Thi được tài xế chở đến quán cà phê mới mở trong một toà nhà, thời điểm cô đến, Nhậm Tiếu Vi đã đến.
Bởi vì bà ngồi một góc bên cạnh cửa sổ, Tô Thi Thi vừa đến liền thấy được Nhậm Tiếu Vi, chẳng qua là đối diện Nhậm Tiếu Vi còn có một cô gái đang ngồi.
Cô gái kia ngồi đối mặt với Nhậm Tiếu Vi, Tô Thi Thi không thấy rõ bộ dáng của cô ta.
Chẳng qua là không biết tại sao nữa, Tô Thi Thi đang nhìn đến bóng lưng người phụ nữ kia, tâm đột nhiên lại nhảy giật lên, có cảm giác rất quen thuộc, từ đáy lòng lan tràn ra.
"Cô đã đến rồi." Nhâm Tiếu Vi trước thấy được Tô Thi Thi, nhưng lại có thể nở nụ cười hiếm có chào đón cô.
Tô Thi Thi có chút bất ngờ, đang định chào hỏi bà, cô gái ngồi đối diện Nhậm Tiếu Vi nghiên đầu.
"Tô tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."
Hỗ Minh Phỉ.
Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, quả nhiên là cô ta.
"Hỗ tiểu thư." Tô Thi Thi kéo ra một nụ cười tươi tắn, lễ phép gật đầu một cái, hướng Nhậm Tiếu Vi đi tới, ngồi vào bên cạnh bà.
"Muốn uống cái gì?" Nhậm Tiếu Vi đối với Tô Thi Thi khách khí.
"Một ly Latte, cám ơn." Tô Thi Thi hướng về phía người phục vụ nói.
"Tô tiểu thư cũng thích Latte?" Hỗ Minh Phỉ chờ sau khi phục vụ đi, cười nói, "Bất quá tôi nghe nói, Bùi tổng khẩu vị thích ngọt?"
Lời cô ta nói ra tuy là với Tô Thi Thi, nhưng mà mắt lại nhìn Nhậm Tiếu Vi.
Nhậm Tiếu Vi lập tức cười tiếp lời nói: "Không sai, nó từ nhỏ liền thích ăn đồ ngọt, bất quá lớn lên hậu khẩu vị có chút thay đổi. Nhưng mà uống cà phê vẫn luôn thích thêm đường."
Tô Thi Thi có chút lúng túng, cô giống như không nên xen vào nói?
Quả nhiên là Hồng Môn Yến.
Chẳng qua là cô rất muốn nói cho bọn họ biết, hiện tại Bùi Dịch không uống cà phê!
"Bác gái, bác mới vừa nói Bùi tổng thích sưu tầm đồ cổ?"
Hỗ Minh Phỉ tựa vào chỗ ngồi, tư thế ngồi đoan trang hào phóng, toàn thân lộ ra dáng vẻ của một thục nữ ưu nhã, tự tin. Lúc nói chuyện, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Tô Thi Thi, mang theo một khí thế ngạo mạng.
Lúc này, cà phê được phục vụ đem đến, Tô Thi Thi liền cúi đầu uống cà phê.
Bên cạnh Nhâm Tiếu Vi nghe liền cười nói: "Gọi Bùi tổng như thế khách khí quá, kêu tên là tốt rồi. Nó thoạt nhìn nghiêm túc, thật ra chỉ là nó không nói nhiều thôi."
"Là thật sao? Lần đầu tiên gặp anh ấy quả thật rất nghiêm túc," Hỗ Minh Phỉ cười khẽ, ánh mắt dời qua nơi khác, rơi vào trên người Tô Thi Thi, cười hỏi, "Tô tiểu thư, nghe nói các người lần đầu tiên gặp mặt cũng không phải là đặc biệt vui vẻ?"
Tô Thi Thi đem tách cà phê nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, ngồi thẳng người, ngước mắt nhìn thẳng Hỗ Minh Phỉ, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn mỉm cười, từ từ phát ra một câu nói: "Ở trên giường đánh nhau, không biết có tính vui hay không vui?"
Hỗ Minh Phỉ cùng Nhậm Tiếu Vi sắc mặt một cái liền thay đổi, nhất là Nhậm Tiếu Vi, trong mắt lóe lên một tia tức giận.
Nha đầu này, nói cái gì cũng dám nói!
Tô Thi Thi vẫn như cũ mỉm cười, bưng tách cafe tinh xảo lên, nhẹ nhấp một ngụm cà phê, tư thế hoàng mỹ.
Trong lòng lại muốn cười lộ ra.
Hừ, cho cô là Hồng Môn Yến phải không? Có thể, xem bản lĩnh ai cao hơn!
Tiểu Tam, cô còn rất non!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.