Chương trước
Chương sau
“Cho nên, cô thân thể không có việc gì?” Tô Thi Thi ngồi ở đối diện Ôn Ngọc, khóc không ra nước mắt.
Ôn Ngọc một bên lau nước mắt một bên gật đầu, thút tha thút thít nói: “Cái tin tức nóng hổi gì đó viết bài rất quá đáng, bọn họ tại sao có thể nó cô như vậy...”
“Tin tức nóng hổi?” Tô Thi Thi sửng sốt, cảm động vô cùng.
Ôn Ngọc là vì nhìn đến những cái tin tức này mới khóc, là đau lòng vì cô.
Mặc kệ là Ôn Ngọc đáng yêu, hay là vừa rồi đứng về phía cô Đổng Tiêu Tiêu, đều đã làm cho Tô Thi Thi trong lòng ấm áp vô cùng.
Lúc này, Đổng Tiêu Tiêu gõ cửa tiến vào, nhìn thấy Ôn Ngọc đang khóc, mi mắt trợn thật lớn: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Tô Thi Thi cười lắc đầu, rút ra một tờ khăn giấy đưa cho Ôn Ngọc, quay đầu hỏi Đổng Tiêu Tiêu: “Xảy ra chuyện gì?”
Đổng Tiêu Tiêu sắc mặt khẽ biến thành trầm, nhìn nhìn bên ngoài, đi tới nói: “Hôm nay Đoàn tổng giám không đi làm.”
“Hử?” Tô Thi Thi nhướng mày, Đổng Tiêu Tiêu nói vậy là có ý gì chứ
Đổng Tiêu tiêu gật gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi mấy ngày nay vẫn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng. Ngày hôm qua cô đi mượn tài liệu, rồi mới đã xảy ra nổ mạnh, dọa tôi sợ muốn chết. Tôi liền đi hỏi thăm một chút, cô đoán sao?”
Đổng Tiêu Tiêu dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bên bộ phận mua sắm vốn dĩ đã mua loại vật liệu cách âm đủ để cho chúng ta dùng cho dự án sân vận động. Đúng là không biết xảy ra chuyện gì, Khúc Hồng Mai đột nhiên nói gì với khách hàng chỗ bọn họ, cuối cùng họ cũng đòi sử dụng loại vật liệu này.”
Đổng Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Tô Thi Thi, gằn từng chữ nói: “Là Đoàn tổng giám phê duyệt.”
“Đoàn Ngọc Tường...” Tô Thi Thi lòng như chìm đến đáy cốc.
Cô không nghĩ muốn đi nghĩ sâu, nhưng mà ý nghĩ này không kiềm chế được cứ chạy loanh quanh trong đầu cô.
“Thi Thi cô không sao chứ?” Đổng Tiêu Tiêu nhìn thấy Tô Thi Thi sắc mặt không tốt, thật cẩn thận hỏi han.
Đoàn Ngọc Tường dù nói thế nào đi nữa, cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của Tô Thi Thi, là có quan hệ huyết thống. Nếu chuyện này thật sự là Đoàn Ngọc Tường ở sau lưng phá rối, như vậy...
“Cô cũng đừng để vào trong lòng quá.” Đổng Tiêu Tiêu an ủi.
Tô Thi Thi lắc lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô sớm đã quen, không phải sao?
Những người mà được gọi là người nhà, có cùng quan hệ huyết thống gì đó với cô, ngoại trừ bà nội cùng người mẹ đã qua đời của cô, có người nào thật sự yêu thương cô? Đều là hận không thể để cô chết!
Ngày hôm qua trong kho hàng không nên xuất hiện xăng mới đúng, vẻ mặt khác thường của vị trưởng phòng mua sắm xây dựng Minh Đỉnh kia, còn có Bùi Dịch bọn họ dáng vẻ như là trận địa sẵn sàng đón quân địch, đều đã ở trong lòng cô gõ lên hồi chuông cảnh báo. Tô Thi Thi đóng chặt mắt, ở trong lòng yên lặng nói: “Hi vọng không phải như tôi đã nghĩ.”
Cô thật sự không muốn nghĩ rằng người của Đoàn gia họ đê tiện như vậy!
Mà lúc này, biệt thự thứ nhất trong trang viên Đoàn gia, Đoàn Ngọc Tường cùng Phương Thanh Hoa chính là đang trận địa sẵn sàng đón quân địch ở trong phòng khách, khẩn trương nhìn bên ngoài.
Chỉ nghe tiếng tắt động cơ ô tô truyền đến, Ngay sau đó, tiếng bước chân từ xa lại gần.
Đoàn Ngọc Tường cùng Phương Thanh Hoa hai mẹ con lập tức đứng thẳng người, lòng như lửa đốt nhìn bên ngoài.
“Thối tha, khốn kiếp!” Cửa truyền đến một loạt tiếng chửi rửa hung tợn.
Đoàn Chấn Ba mặt trầm xuống, giống như một tên bạo chúa lên cơn tức giận vậy, bước đi đến trước mặt Phương Thanh Hoa, dơ tay liền cấp cho bà ta một cái tát.
“Tiện nhân, cũng dám hại tôi!”
“Chấn Ba, ông hiểu lầm rồi. Tôi thật sự không nghĩ tới sự tình sẽ thành ra như vậy...” Phương Thanh Hoa bụm mặt, mắt đỏ ngầu, giận mà không dám nói gì.
Đoàn Ngọc Tường đã sớm nghĩ tới, cắn môi, sắc mặt trắng bệch, nhưng mà khuyên cũng không dám khuyên.
Lúc trước chắc chắn thắng lợi, vậy mà bây giờ lại biến thành loại tình trạng này!
“Đồ vô dụng, các người không phải nói chuyện này không chút sơ hở sao? Hiện tại thì sao đây? Các người có biết hiện Hỗ gia đã bắt đầu hoài nghi Đoàn thị chúng ta hay không? Nếu như cha biết là tôi làm, các người tự biết hậu quả!”
Hai ngày trước, con gái lớn của ông ta đột nhiên tìm đến ông ta, nói có biện pháp để cho Tô Thi Thi triệt để biến mất trước mắt bọn họ.
Ông ta lúc ấy nhớ lại muốn để cho Đoàn Ngọc Tường câu dẫn Bùi Dịch, giúp ông ta củng cố địa vị ở Đoàn gia, cho nên không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Trưởng phòng bộ phận mua sắm của xây dựng Minh Đỉnh, đúng là ông ta đã âm thầm cho người mua chuộc. Để cho Tô Thi Thi ở trong kho hàng gặp chuyện, 1 công đôi việc giải quyết được cô, cũng là chủ ý của Đoàn Ngọc Tường.
Nhưng mà rõ ràng chỉ là muốn tạo ra một trận nổ nhỏ, sẽ chỉ làm Tô Thi Thi bị thương nhẹ hoặc là hủy dung mạo để cô rời khỏi trang viên Đoàn gia, nhưng lại không nghĩ tới sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
“Cả kho chứa hàng bị nổ tung, giữa ban ngày ban mặt thiếu chút nữa còn gây chết người! Hai cái đồ vô dụng các người, đều đã là các người bày ra chủ ý ngu ngốc này!” Đoàn Chấn Ba bị chọc giận muốn bùng nổ rồi.
Ngày hôm qua lúc ông ta nhận được tin tức kho chứa hàng kia bị nổ tung, chỉ là nhớ lại Bùi Dịch khẳng định đã cho người không chế tin tức.
Nhưng mà không nghĩ tới vị Hỗ gia kia vậy mà còn chê sự việc chưa đủ lớn, thêm mắm thêm muối nói một phen.
Ông ta càng nghĩ càng giận, để cho người làm từ trong thư phòng lấy roi da ra, dơ tay liền vung lên quất mạnh. Phương Thanh Hoa bị đánh thét chói tai, Đoàn Ngọc Tường muốn đi hỗ trợ, nhưng mà roi vô tình quét đến trên lưng cô ta.
Cô ta sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, vội vàng chạy đến một bên, cũng không dám lộn xộn.
Phương Thanh Hoa bị đánh té trên mặt đất, sợ tới mức khóc lớn lên: “Chấn Ba, tôi chỉ là muốn giúp ông, tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, không liên quan tới tôi...”
“Còn dám nói!”
Đoàn Chấn Ba dương lên roi, hung hăng đánh xuống, làm Phương Thanh Hoa thiếu chút nữa hôn mê.
Ở một bên phòng khách, một cô gái trẻ thân mặc quần áo bà bầu hứng thú nhìn một màn này, khóe miệng cong lên cười lạnh.
“Hừ, để xem bà bình thường diễu võ dương oai, đều đã đã phải đổi thành sắp bị đá ra đường như chó hoang, còn dám hung hãn như vậy, lần này biết lợi hại chưa.” Lưu Dĩnh Tuệ cầm lấy một gói bim bim, vừa ăn vừa ở bên cạnh xem xem kịch hay, trong lòng vui vẻ cực kỳ.
“Cha, xin người bớt giận. Chuyện này thật sự không bình thường.” Đoàn Ngọc Tường thấy Đoàn Chấn Ba đánh một hồi có vẻ nguôi nguôi, tiến lên nhẹ giọng nói.
Đoàn Chấn Ba mệt mỏi, đem roi hướng trên mặt đất ném đi, chọn cái ghế dựa ngồi xuống, thở phì phì trừng mắt nhìn Đoàn Ngọc Tường.
Đoàn Ngọc Tường nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì nói: “Chúng ta cùng vị trưởng phòng mua sắm kia đã nói, chỉ muốn là một trận nổ nhỏ, điều khiển từ xa ở trong tay ông ta. Ông ta nhất định phải xác định Tô Thi Thi ở bên trong, hơn nữa những người khác đều không có ở đó, mới nhấn điều khiển.”
“Nhưng mà tin tức nhận được là ở hiện trường có xăng, mà còn nghe nói là vì Hỗ Quân Nhạc không cẩn thận châm lửa nên mới có thể nổ mạnh như vậy. Chuyện này có lẽ thật sự chỉ là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn? Hỗ gia có tin hay không? Ông nội con có tin hay không?” Đoàn Chấn Ba trầm giọng nói.
“Chúng ta vốn chỉ là cừu thế mạng, cha, người ngàn vạn lần đừng kích động. Ông nội bên kia chúng ta cùng tìm biện pháp.” Đoàn Ngọc Tường kiên nhẫn an ủi.
Cô ta có thể làm được tổng giám bộ phận thiết kế của Xây dựng Tiệp Khắc, cho tới bây giờ đương nhiên không là một người giản đơn. Chẳng qua ở trước mặt tình yêu, chỉ số thông minh của phụ nữ là không, cho nên gặp được Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch, luôn luôn để cho cô ta không khống chế được chính mình
“Nghe nói Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi tạm thời đã định ngày kết hôn, con phải nắm chặt thời gian, đoạt được trái tim Bùi Dịch. Bằng không tự biết hậu quả.” Đoàn Chấn Ba trầm giọng nói.
Hiện tại biện pháp duy nhất, chính là để cho Bùi Dịch đứng về phía bọn họ, có lẽ còn có thể tìm được đường sống.
“Còn về phần lão gia bên kia...” Đoàn Chấn Ba sắc mặt âm trầm vô cùng.
Lão già kia bây giờ đối với ông ta càng ngày càng bất mãn, xem ra ông ta phải sớm đưa ra quyết định!
Đoàn Ngọc Tường nhìn đến biểu tình của cha mình, mím môi cũng không dám nói lung tung một câu.
Cục diện bây giờ cũng sớm đã không phải cô ta còn có thể tưởng tượng, Đoàn gia sợ là không thể bình yên nữa.
“Đừng nữa gây chuyện cho tôi.”
Đoàn Chấn Ba đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Dĩnh Tuệ ngồi ở bên kia, đối với cô nói: “Cô ở trong này an tâm dưỡng thai, tôi qua vài ngày nữa sẽ trở lại thăm cô.”
Ông ta nói xong liền đi ra ngoài, Lưu Dĩnh Tuệ không cam lòng đuổi theo ra ngoài, nhíu mày. Nhưng vừa quay đầu, nhìn đến Phương Thanh Hoa đang quỳ rạp trên mặt đất lại vẫn dậy không nổi kia, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều.
“Con cũng đi làm đây.” Đoàn Ngọc Tường trong lòng phiền não, không nghĩ muốn ở trong nhà này nữa, thay Phương Thanh Hoa kêu người hầu đến, giúp bà rửa sạch miệng vết thương, rất nhanh cũng đi rồi.
Phương Thanh Hoa nhìn đến bóng lưng con gái mình đang rời đi, đôi mắt phiếm hồng, trong lòng ủy khuất vô cùng.
Lúc này, ở bệnh viện thành phố, Bùi Dịch đứng ở cửa sổ mới vừa nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt cực kỳ khủng bố.
“Đã xác định là do người phụ nữ của Đoàn Chấn Ba đang âm thầm phá rối, tình hình cụ thể ở kho hàng kia hiện tại đã bị Hỗ Sĩ Minh khống chế được, chúng ta không cách nào tìm hiểu.” Đây là Tần Phong ở trong điện thoại nói với anh.
Bùi Dịch trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu sau, cầm điện thoại gọi cho Hỗ Sĩ Minh.
“Tôi muốn gặp anh.”
Cuối tuần còn phải đi làm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.