Sinh Lão Bệnh Tử, thế sự luân thường.
Tô Thi Thi ngồi ở trong xe, hai mắt vô hồn nhìn bên ngoài. Tâm còn đang tại từng đợt đau đớn, vừa rồi khóc lớn, lại quá lâu bây giờ đầu óc choáng váng, có chút nhớ nhung mê man.
Đúng là đầu óc cô đang dàn thanh tỉnh lại, nhắm mắt lại, toàn bộ đều là bộ dángbà ngoại cô che vải trắng.
Nước mắt, theo khóe mắt chảy xuống, theo đôi má lưu vào trong miệng, mặn mặn, chua sót vô cùng.
Tô Thi Thi sợ bà nội ngồi ở một bên nhìn đến cô thương tâm như vậy, lặng lẽ đưa tay lau nước mắt.
Đúng là càng lau, nước mắt rơi xuống càng dữ dội hơn, giống như là không khống chế được vậy.
Cuối cùng lại không cách nào dừng lại.
“Cháu ngoan, muốn khóc liền khóc đi, đừng cố kìm nén.”
Phương Ngọc Hoa làm sao không biết tâm tìnhcủacháu gái mình, thân thể nhích đến gần cô một chút, vỗ vỗ bờ vai cô, đem cô ôm ở trong ngực: “Khóc đi.”
“Hu...” Tô Thi Thi gắt gao che miệng, nháy mắt khóc òa lên.
Cô nhớ đến những năm tháng lúc mình còn nhỏ, lúc ấy mẹ mẹ cô vẫn còn sống, cô nhớ rõ bà ngoại tươi cười với cô, nhớ rõ bà ngoại ấm áp ôm ấp cô vào lòng.
Đúng là hiện giờ, người bà vốn hiền lành của cô lại biến người quật cường, rời bỏ cô mất rồi.
“Cháu ngoan, bà ngoại con muốn để cho bà hỏi con một câu, con có trách bà ấy khong?” Phương Ngọc Hoa thấp giọng hỏi.
Tô Thi Thi liều mạng lắc đầu. Cô không trách, cô sao dám trách bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-a-dung-nen-the/1486841/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.