“Bùi Dịch, anh mang tôi rời khỏi nơi này đi. Chỉ cần tôi đi rồi, bà ngoại tôi sẽ tỉnh lại. Tôi biết bà còn không có tha thứ tôi, bà một mực vì chuyện của mẹ tôi nên vẫn còn trách tôi. Không sao hết, tôi đi.” Tô Thi Thi vừa khóc vừa nói.
“Đừng sợ.” Bùi Dịch đau lòng đem cô ôm ở trong ngực, hai tay dùng lực ôm cô, nghĩ muốn cho cô sức mạnh.
“Thi Thi, bà ngoại con đã tha thứ cho con rồi, con không cần như vậy...” Phương Ngọc Hoa đau lòng nhìn cô rơi nước mắt.
Bà chợt phát hiện các bà làm sai rồi, các bà không nên gạt đứa nhỏ tội nghiệp này.
Tuy Tô Thi Thi ngoài miệng không nói, nhưng là các bà đều biết cô cực kỳ tôn kính bà ngoại mình, cực kỳ yêu thương bà ngoại mình.
Mỗi lần ăn tết, cô hội vụng trộm trở về Dương thành chúc tết. Biết bà ngoại không thích mình, cô chỉ dám ở phía xa nhìn, vụng trộm cho người ta đem lễ vật đưa đến, rồi mới suốt đêm gấp gáp trở về.
“Là bà nội sai rồi, bà nội không nên gạt con...”
Phương Ngọc Hoa đau lòng nói. Nếu sớm một chút nói cho cô biết, có lẽ còn kịp gặp mặt một lần.
Mà không phải giống như hiện tại, thành cả đời tiếc nuối.
“Bà nội...” Tô Thi Thi quay đầu nhào vào trong lòng Phương Ngọc Hoa, thất thanh khóc rống.
Cô phải làm sao đây? Cô dã hứa với người mẹ cố của mình phải chăm sóc thật tốt cho bà ngoại, nhưng là bà ngoại cứ như vậy đột nhiên đi rồi.
Cô thậm chí gặp mặt lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-a-dung-nen-the/1486837/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.