Đêm chậm rãi đến, Tô Thi Thi nhốt mình ở trong phòng, đến cơm chiều đều không có ăn, trong lòng kìm nén cổ khí cảm giác phát không được, lại nuối không trôi, khó chịu trong lòng miệng buồn bực. Mãi đến lúc cô ngủ quên, Bùi Dịch đều không có trở về. Tô Thi Thi cảm giác chính mình mơ gặc ác mộng, ở trong mộng khóc đến cực kỳ thương tâm. Đến lúc cô tỉnh lại, chỉ cảm thấy cảm xúc giảm sút, đúng là không biết trong lòng cái loại cảm giác vắng vẻ này là tại sao. "Tô Thi Thi, mày có phần hơi quá rồi!" Tô Thi Thi gõ gõ đầuchính mình, hít sâu một hơi, một lần nữa làm mới tâm tình. Cô mới hẳn không vì cái người đàn ông kia mà tâm tình bất định, vì anh mà thương tâm! Lúc xuống lầu, Tiểu Ưu đã giúp cô chuẩn bị tốt bữa sáng, thấy cô đi xuống, lập tức đã chạy tới nói: "Tô tiểu thư, tiên sinh buổi sáng gọi điện thoại về, đặc biệt cho bảo tôi vì cô chuẩn bị cháo tổ yến, cô thừa dịp nhiệt nếm thử." Tô Thi Thi tim đập rối loạn một hồi, nhưng là quay đầu nhìn đến Tiểu Ưu cúi đầu, bộ dángkhông dám nhìn cô của cô ấy, tâm lại là mạnh trầm xuống. Cô buồn bực nói: "Kỳ thật anh ta từ đầu liền không có gọi điện thoại trỏ về đsung không?" "Tôi..." Tiểu Ưu cúi đầu không dám nói lời nào. Cô ấy chỉ là nhìn đến ngày hôm qua Tô Thi Thi cơm chiều cũng chưa ăn, biết cô cùng Bùi Dịch cãi nhau, nhớ lại nên muốn làm cô vui một chút. Tô Thi Thi vỗ vỗ bờ vai Tiểu Ưu, cố nặn ra một nụ cười tươi tắn, nói: "Tôi lại không có việc gì, đi, ăn cháo tổ yến đi." Cô mới hẳn không ngược đã dạ dàyi chính mình. Tối hôm qua không ăn cơm chẳng qua là lúc giữa trưa mì vịt ăn quá nhiều không muốn ăn tối thôi! Chaso tổ yến óng ánh trong suốt, vào miệng là tan, mùi vị phi thường đậm đặc cực ngon. Tô Thi Thi ăn, tâm tình không tự giác là tốt rất nhiều. Cô quay đầu đánh giá một phen bốn phía, trong phòng im ắng, hôm nay có vẻ đặc biệt an tĩnh. Nội tâm cô đấu tranh một hồi, vờ như không lắm để ý hỏi Tiểu Ưu đạo: "Tiên sinh tối hôm qua không trở về sao?" Tiểu Ưu sắc mặt khốn khổ, thật cẩn thận nói: "Tôi tối hôm qua ngủ thiếp đi, không biết." "A..., không có việc gì." Tô Thi Thi khoát tay, "Cô đi làm việc của mình đi." Chỉ là phía bên này cô mới vừa hỏi xong, bên kia Bùi Dịch liền nhận được tình báo nói cô hỏi tin túc của mình. Bùi Dịch thu hồi điện thoại, khóe miệng nhịn không được cong cong. Bên cạnh, Tần Phong vẻ mặt xem thường nhìn anh: "Nghĩ muốn cô ấy liền đi xuống nhìn cô ấy đi, trốn ở chỗ này, cậu không biết là cực kỳ ấu trĩ sao?" Bùi Dịch mắt như dao găm phóng tới nhìn Tần Phong kia, môi mỏng nhấp nhẹ, xuất khẩu mà nói như lưỡi kiếm bén nhọn một dạng: "Tần Phong, cậu có phải hay không thầm yêu tôi? Đến nỗi tôi lên sân thượng hóng gió cậu cũng cần phải đi theo?" "Hóng gió?" Tần Phong khóe miệng giật giật, không nói gì nói, "Tôi là sợ cậu nghĩ không thông không phải sao? Người nào hóng gió hết một buổi tối?" "Cút!" Bùi Dịch mặt đen. Hai người đang nói chuyện, liền xem đến dưới lầu Tô Thi Thi đang ra khỏi cửa rồi. Tần Phong đẩy đẩy tay Bùi Dịch, để cho anh nhìn xuống: "Tôi thấy nha đầu kia tâm tình vô cùng tốt nha, không phải nói ngày hôm qua cãi nhau sao? Cậu lại rời nhà đi ra ngoài? Cô ấy bộ dạng này sao có vẻ hoàn toàn không thèm để ý vậy nhỉ?" Bùi Dịch sắc mặt lại trầm vài phần, rất muốn đem cái miệng của người này vá lại. Tô Thi Thi cũng không biết trên lầu có hai người đàn ông nhàm chán đang nhìn phong cảnhphía dưới. Cô đi ra vườn hoa đang muốn đón xe ra ngoài, chợt nghe cách vách truyền đến một chút thanh âm quen thuộc. "Chí Tường, con mau đến xem, cái cây đoàn viên này rất đẹp nha!" Phú Tuyết Trân cùng Hà Chí Tường đến đây? Tô Thi Thi kinh ngạc một hồi, lập tức hiểu ra. Xem ra việc để lộ tin tức Đoàn Ngọc Lộ đã hết hôn, thắng lợi là mẹ con Hà gia. Không có mẹ con Đoạn Ngọc Lộ mời, mẹ con Hà gia kia làm sao có khả năng tiến vào đến Đoàn gia này? "Tô Thi Thi?" Hai nhà biệt thự bên cạnh nhau, chỉ dùng hàng rào ngăn cách, cực kỳ dễ dàng liền xem tới được tình huống bên sân vườn bên cách vách. Mẹ con Hà gia vừa thấy đến Tô Thi Thi, mi mắt lập tức liền tái lại rồi. Hà Chí Tường thậm chí hận không thể nhảy quá lai đánh Tô Thi Thi. "Cô quả nhiên là ở nơi này. Ngọc Lộ nói cô lên giường với chú trẻ của nó xem ra không giả. Coi cô trước kia lúc nào cũng ra vẻ thanh thuần, vô tội, thì ra đã sớm thông đồng gian phu!" Hà Chí Tường vừa thấy đến Tô Thi Thi liền hận không thể đến cắn xé cô thành trăm mảnh. Nếu không vì người phụ nữ này, anh ngày đó cũng sẽ không bị người ta làm mình nhục nhã như vậy. Nghĩ đến chính mình giống con chó chết bị những cái vệ sĩ này kéo ra ngoài, hắn liền nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên đã sớm thấy rõ ràng bộ mặt thật của bọn họ, nhưng là mỗi một lần nghe được bọn họ ngoan độc như vậy mắng chính mình, Tô Thi Thi trong lòng lại vẫn là có chút đau đớn. Đã từng đối với cô tốt như vậy, trong nháy mắt liền biến thành kẻ thù, nói ra thật đúng là mỉa mai. Cô hôm nay vội vàng đi Xây dựng Tiệp Khắc phỏng vấn, cũng mặc kệ bọn họ, lập tức đi ra phía ngoài. Nhưng Hà gia mẫu tử đâu nào sẽ bỏ qua cho cô dễ dàng? Phú Tuyết Trân trực tiếp ở hàng rào ngăn cách mắng lên: "Tô Thi Thi, cô đứng lại đó cho tôi! Sao vậy, chính mình làm chuyện tốt không dám thừa nhận? Ngày đó cô bảo chúng tôi đi theo xe tiến vào, là cố ý muốn nhục nhã chúng tôi đi?" "Cô là con đàn bà lòng dạ rắn rết ngoan độc! May mắn con dâu của tôi có học thức mời chúng tôi đến đây. Cô mau đến đây cầu xin tôi cùng Chí Tường tha thứ, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!" Tô Thi Thi nở nụ cười. Để cho cô theo chân bọn họ xin tha lỗi? Cô dừng lại chân, xoay người nhàn nhạt nhìn bọn họ, cười lạnh nói: "Thỉnh hỏi các người có cái tư cách gì để cho tôi cầu xin tha thứ? Nơi này là Đoàn gia, không là Hà gia của các người." "Nơi này là nhà thông gia của tôi." Phú Tuyết Trân nghêng nganh hóng hách một phen. Cho dù nói chuyện cực kỳ chướng tai, nhưng là vẫn như cũ ở trước mặt người khác nhất quán dáng vẻ làm bộ làm tịch làm cô càng nhìn càng muốn ói. Bà ta cũng không thể cho thông gia lưu lại ấn tượng xấu. Tô Thi Thi nhìn đến Đoàn Ngọc Lộ từ phía sau chạy đến, ánh mắt tối sầm lại, như có như không nhìn Đoàn Ngọc Lộ. Đoàn Ngọc Lộ vừa tiếp xúc với ánh mắtTô Thi Thi, trong lòng mạnh rùng mình. "Cô nhìn cái gì mà nhìn?" Đoàn Ngọc Lộ trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, này cô là ở đây xem truyện cười của cô ta sao? Đoàn Ngọc Lộ trong lòng chọc giận muốn bùng nổ, nếu phải không trên tay mẹ con Hà thị có cán chuôi, cô ta mới hẳn không làm cho bọn họ bắt buộc phải cho đi vào trong biệt thự. Vì việc này, cô ta cùng mẹ mình rất không dễ dàng mới vỗ yên cha cô ta. Mẹ cô ta còn bị cha mình tát một cái. "Hảo, các người nhanh lên vào đi thôi, ở nơi này mất mặt xấu hổ." Đoàn Ngọc Lộ tức giận đối với mẹ con Hà thị kia nói. "Này con sao dám nói chuyện với mẹ như thế?" Phú Tuyết Trân biến sắc, thân làm con dâu mà cũng dámnói chuyện như vậy với mẹ chồng? Hà Chí Tường sắc mặt cũng là mạnh trầm xuống, đối với Đoàn Ngọc Lộ nói: "Cô còn không mau xin lỗi mẹ tôi đi." "Bảo tôi xin lỗi?" Đoàn Ngọc Lộ mặt mày rạng rỡ lập tức kéo xuống, giống chế giễu một dạng nhìn Hà Chí Tường, "Tôi nghe lầm sao? Tôi có thể cho các người tiến vào đã cực kỳ không dễ dàng, các người còn muốn như thế nào nữa?" "Cô đừng quên..." Hà Chí Tường đang muốn nói chuyện, Đoạn Ngọc Lộ trực tiếp ngăn lại lời của hắn nói: "Chẳng qua các người tiếp tục đi loan tin tức thôi, các người thực tưởng là người Đoàn gia chúng tôi sợ các người sao? Tôi nói cho các người, chẳng qua cá chết lưới rách, nhưng là các người tuyệt đối sẽ so với tôi thảm hại hơn!" Dù sao ở đây mọi người đều biết nội tình, Đòan Ngọc Lộ cũng chẳng muốn giả vờ nữa, trực tiếp nói toạc ra hết, tức giận nhìn mẹ con Hà gia kia đến run cầm cập. Tô Thi Thi ở bên cạnh thấy quái lạ, thật không rõ chính bọn họ sao vậy, cứ thế gây gổ rồi. Cô cảm thấy được không thú vị, đang định đi, bị mẹ con Hà gia kia thấy được. Phú Tuyết Trân lôi kéo Đòan Ngọc Lộ, chỉ chỉ Tô Thi Thi liếc mắt ra hiệu cho cô ta, nhỏ giọng nói: "Con nhỏ đó mới là kẻ thù hiện tại của chúng ta, con làm sao vậy quên rồi hả? Chẳng lẽ mẹ còn có thể hại con hay sao?" △△ Đoàn Ngọc Lộ vốn dĩ thực không nghĩ muốn kêu bà ta là mẹ. Chỉ là nhìn đến bộ dángTô Thi Thi vẻ mặt ung dung, trong lòng cô ta càng thêm tức giận, nháy mắt liền chuyển hoán phe cánh, chỉ vào Tô Thi Thi nói: "Tiểu tiện nhân, vừa rồi mẹ tôi kêu cô đến xin mẹ tôi tha thứ, cô chẳng lẽ không có nghe đến? Tôi nói cho cô biết, ông nội của tôi, bọn họ lập tức liền muốn trở về, cô thực tưởng là chú tôi sẽ lấy cô sao, cô nằm mơ đi!" Đoạn Kế Hùng muốn trở về rồi hả? Tô Thi Thi trong lòng chấn động, trên mặt không có biểu lộ gì, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Đoàn Ngọc Lộ, giống như đang nhìn mấy thằng hề một dạng. Cô nhìn thấy Hà Chí Tường vẻ mặt ân cần ôm Đoàn Ngọc Lộ, trào phúng hơi cong môi một cái, cầm ra điện thoại, cúi đầu gảy vài cái. Không quá vài giây, di độngHà Chí Tường truyền đến hai tiếng thông báo, có tin nhắn đến. Hà Chí Tường mở ra xem thử, sắc mặt đại biến, qua tay liền cấp cho Đoàn Ngọc lộ một cái tát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]