Ngắn ngủi chỉ cách nhau hai mét, nhưng sao cảm thấy dài dằng dặc giống như là đi tới một vạn năm ánh sáng.
Tô Thi Thi nhìn người đàn ông đang đến gần, khẩn trương đến nỗi toàn thân tóc gáy đều đã thẳng đứng lên.
"Vị này chính là?" Phương Ngọc Hoa híp đôi mắt già nua của mình, nghĩ muốn thấy rõ ràng người trước mắt là ai.
Bùi Dịch nhếch môi cười, thái độ cực kỳ khiêm tốn: "Bà nội, con là..."
"Anh ấy là anh Trọng Hạo!" Tô Thi Thi cuống quít xoa xoa nước mắt, mang theo dày đặc giọng mũi nói, "Bà nội người còn nhớ rõ Tống Trọng Hạo không? Là người bạn tốt nhất của con, trước đây từng đến nhà chúng ta thăm bà."
"Trọng Hạo sao, bà nhớ rõ. Anh Trọng Hạo đó của con không phải nói..." Phương Ngọc Hoa xem Bùi Dịch khi đó trong mắt chứa đầy tia thương hại, đối với anh nói, "Con à, dám yêu dám hận là chuyện tốt." #_#
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, ánh mắt của bà lão này là có ý gì?
Anh âm thầm đưa mắt nhìn Tô Thi Thi, chỉ thấy cô gái nhỏ kia mặt quay sang một bên, từ đầu không dám nhìn anh.
Nhất định có vấn đề!
Bùi Dịch chỉ trong nháy mắt liền khôi phục tự nhiên, đối với Phương Ngọc Hoa cười cười: "Bà cứ an tâm tĩnh dưỡng, chuyện khác không cần lo lắng, con sẽ giúp đỡ Thi Thi xử lý tốt."
Anh nói xong tăng thêm ngữ khí, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn Tô Thi Thi: "Dù sao con là anh Trọng Hạo, người nhà của cô ấy, liền là người nhà của con."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-a-dung-nen-the/1486728/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.