Lúc này ánh sáng mặt trời bên ngoài đã nhuốm vàng, trong phòng mở đèn sáng trắng có chút chói mắt. Tôn Nghiêm Đông đứng dựa sát cô, gần đến mức dường như cô có thể thấy rõ từng cái lông mi của anh.
Chu Mông Mông không phải không biết tình cảm của Tôn Nghiêm Đông đối với mình, nhưng cô không muốn hai người trở nên xa lạ không có quan hệ gì. Suy cho cùng, Chu Mông Mông cũng có một phần ích kỷ.
"Anh Nghiêm Đông, anh nói cái gì thế? Em luôn coi anh như anh trai, lại nói, mấy người anh của em luôn ghen tị với anh đấy." Chu Mông Mông cười cầm miếng táo cho vào miệng, lóng ngóng nói: "Thật ra, em ờ... nói thật cho anh, em cảm thấy anh... So với mấy người anh kia, em còn thân hơn, anh đừng nói cho bọn họ biết ha!"
Trong miệng đầy táo, cô thích thú cong mắt, cười tỏa sáng, bộ dáng thực hài lòng. Tôn Nghiêm Đông nhìn cô như vậy, khẽ thở dài một tiếng, đôi mắt nâu hiện lên tia cô đơn, trong nháy mắt lại cười nồng nhiệt, nói: "Anh sẽ giữ bí mật giúp em."
Sau đó, anh đứng dậy: "Anh đi ra ngoài mua điếu thuốc."
"Vâng." Chu Mông Mông gật đầu cười. Sau khi thấy anh rời khỏi đây, cô mới tháo nụ cười xuống, thở dài một tiếng, buông cái dĩa trong tay, thuận tay rút luôn kim tiêm trên tay, nhìn trần nhà trắng xóa đến ngây người.
Đến buổi tối, ba cùng anh trai lần lượt đem tới cho cô toàn món ngon, ăn xong họ đều về nhà. Chu Mông Mông vốn dĩ muốn thúc giục Tôn Nghiêm Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-a-anh-khong-biet-yeu/44501/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.