Hình như là mình đã quên điều gì đó thì phải?
Suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu, mưa phùn rất nhẹ như không có trọng lượng gì, dày đặc rơi xuống màn đêm của Yorknew.
Chiếc áo bành tô màu đen thấm đẫm nước mưa, lại không có cảm giác lạnh.Chrollo đi ra khỏi tàu ngầm, hoàn toàn không quan tâm đến mưa dần to.
Thần kinh sâu sắc dần dần thích ứng với tiếng ồn của mưa rơi xuống mặt đấttừ bốn phương tám hướng, so với âm thanh của mưa, hắn càng thích nghenhịp bước chân của những người đi ngang qua hắn. Mỗi cách đi đường đềucó điểm bất đồng, rất nhỏ hoặc là thô ráp. Hắn cũng vậy, hơn nữa khôngthể dễ dàng thay đổi.
Hắn thích sự bất đồng này, bởi vì chỉ cầnmột loại bước chân mà lặp lại hơn ba lần đi qua hắn, là hắn biết mìnhđang bị theo dõi.
Coltopi vươn tay ra, trên cổ tay áo màu trắngcó mưa thấm nhỏ xuống đất. Hắn chỉ vào phương hướng khách sạn Beitacle,tiếng nói áp lực ở trong mưa mang vẻ lãnh khốc “Hắn di chuyển.” mắt màulửa đỏ bị Coltopi phục chế đã bắt đầu muốn chạy trốn thoát khỏi sự truytung của bọn họ.
“Giữ khoảng cách an toàn, đi!” Nếu đã quyếtđịnh tiếp tục ở lại thành phố Yorknew, vậy thì tìm ra kẻ giữ đôi mắt màu lửa đỏ chính là nhiệm vụ thứ nhất của băng Ryodan. Mà muốn tìm đượcngười, trước hết phải lấy được mắt.
Dốc toàn bộ lực lượng - gầnmột nửa con nhện - nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của con mồi, trên đườngcái rộn ràng nhốn nháo, thờ ơ không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068267/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.