Meteorcity rốt cuộc là nơi như thế nào, trước khi đặt chân đến Esme, Sahil thấycâu hỏi này rất dễ trả lời, khu vực rác rưởi khổng lồ, nơi thu nhận tộiphạm, cằn cỗi, tàn nhẫn và không có đạo đức xã hội.
Những câumiêu tả này vốn bị quẳng đi trong thế giới từ ngữ, không có một từ nàolà tốt. Có một lần anh nhớ tới nơi này, trong đầu anh chỉ có núi ráckhông bờ bến, anh biết có con người ở đây, nhưng chỉ là không tưởngtượng được là cuộc sống như thế nào.
Nơi Meteorcity này, bị người ngoài hoàn toàn quên lãng. Mà anh lạc đường ở đây, không biết cũng bị tất cả quên lãng hay không.
Sahil đã không còn tinh lực đếm mặt trời lặn sao lên ở nơi quỷ quái này nữa,bên tai chỉ có tiếng gầm gừ của gió lạnh thổi vù vù quanh vùng đất.
Anh đột nhiên rất muốn về Esme, vườn hoa Tử Tử của anh vừa mới kết nụ hoa,không biết Harris tiền bối có giúp anh thu hoạch hay không.
Trong bóng đêm thâm nùng, anh nhạy bén nghe thấy có gì đó đang cẩn thận tiếpcận anh, đây không phải lần đầu tiên, anh cũng lười đi cảnh giác, hiệngiờ anh hai bàn tay trắng đến mức không sợ người nào có ác ý với anh.Anh nghĩ đến thực lực của mình chỉ cần cẩn thận một chút, cho dù nơi này là Meteorcity thì vẫn có thể an toàn vượt qua, đáng tiếc... không nêncó lòng thương hại.
Đây là lời khuyên của tiền bối, bạn có thểnghiên cứu người của Meteorcity lại không thể giữ lòng nhân từ hoặc làhữu ái. Bởi vì người nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068228/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.