Một ngày nào đó, ánhmặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm đẹp như trăm hoa nở rộ. Chrollomặc áo bành tô thêu chữ thập bằng da vừa giặt sạch khô, ngồi trước cửasổ hoang tàn đọc sách, bên cạnh là một đống bách khoa toàn thư Triết học Văn học Sinh Vật học Xã Hội học Tài Chính và Kinh Tế học Toán học Luậthọc, ném lung tung như hàng vỉa hè vậy.
Dưới mái tóc màu tím rối bời buộc đuôi ngựa của Machi vĩnh viễn là khuôn mặt lạnh không chútthay đổi, cô lấy tất dài hơi cũ của mình, ngồi ở góc tường cách Chrollomười thước, yên lặng vừa dùng đôi mắt sắc bén to lăng trì ruồi bọ đangbay tới bay lui, vừa dùng sợi Niệm trong suốt khâu tất.
Pakunmặc suits xẻ ngực bó sát người, đứng ở nơi không ánh sáng hàm súc nhìnáo bành tô thêu nghịch chữ thập mà Chrollo mặc trên người ngồi đọc sách ở dưới ánh mặt trời, dày đặc ma mị.
Băng Ryodan đã rất quen imlặng trầm mặc đến độ tự bế giống như trời sinh như vậy, bọn họ ngồi trên địa bàn của mình yên lặng đếm ruồi bọ.
“Nhiệm vụ lần này là...” Chrollo ngẩng đầu lên, hình như vừa mới nhớ tới mọi người tập hợp nênkiếm cái nhiệm vụ làm, bằng không mọi người đều hoá đá ở trong căn cứcũng không nên. Hắn vươn tay nhẹ che miệng, dáng vẻ cực kỳ giống một học giả sâu sa.
Đám con nhện mốc meo vội vàng vảnh tai, sợ nghe sót chỉ lệnh nghiêm túc của bang chủ nhà họ.
“Cam tâm tình nguyện.” Chrollo vừa che miệng vừa phun ra bốn chữ này rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068187/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.