Tôi suy nghĩ vô sốlần, có thể bỏ qua thằng nhóc này thì tốt quá, tôi không cần lo cho cáitên ngu ngốc không hiểu gì này, lại không muốn khiến cho thằng nhóc nàyđau lòng. Sao tôi lại dính phải cái tên như cậu vậy?
Tôi phát hiện hắn cầm lại tay của tôi, nhẹ hỏi: “Miru?”
Nháy mắt mấy cái để rũ bỏ nước mắt, tôi cầm lấy cổ tay áo dùng sức lau mặt,ngẩng đầu đỏ mắt nhìn hắn, vẻ mặt hắn dịu dàng nhưng cũng hơi sững sờnhìn tôi, tựa hồ chưa từng gặp qua trường hợp này và cũng không tìm thấy cách giải quyết. Ngây ngốc mà lại đặc biệt bình tĩnh, chỉ có người damặt dày như hắn mới có thể như thế.
“Giống như cậu có chuyện của mình phải làm, tôi cũng có con đường của mình phải đi, nếu tôi muốn vềEsme, cậu không thể tùy hứng cắt đứt đường lui của tôi như thế.” Dù cậuhiểu hay không, có tác dụng hay không, tôi vẫn phải nói suy nghĩ củamình cho hắn biết.
“Nhưng tôi không muốn cho cô trở về.” Hắn nằm ngả người ra sau, số táo trên đất lại bị dập thêm vài quả, nói chắcchắn như đinh đóng cột, lại không hề tức giận.
Tôi dại ra trừnggương mặt thanh tú đáng yêu của hắn, có một giây, tôi cực kỳ muốn cắnmạnh tay hắn, cậu không hiểu tiếng người sao? Lance.
Tôi thừanhận thiên tài đều là siêu nhân, hoặc là người ngoài hành tinh, cho nêntôi không nói ngôn ngữ sao Hỏa thì cậu sẽ không hiểu có phải không?
Trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, hắn vô tư vuốt mái tóc dài ra sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068179/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.