Nhiệt độ không khí rõ ràng tăng lên, ánh mặt trời nơi này nóng rực, nóng gay gắt, không có sự dễchịu nhưở Esme.
Tôi mặc áo Ghilê với áo tay dài mỏng manh bên trong, nhiệt độ cơ thể tôiluôn luôn thấp hơn người bình thường nên luôn phải mặc ấm, cho dù đếnmùa hè cũng tận lực không mặc áo ngắn tay.
Đẩy nhẹ vành mũ lưỡitrai màu đen trên đầu lên, cả bầu trời mang màu sắc lửa đỏ diễm lệ, ráng đỏ đồ sộ. Đáng tiếc nơi này người đến người đi vội vàng, rất ít ngườidừng chân lại ngẩng đầu nhìn một lần.
Tôi gập bản đồ lại rồi bỏvào trong balo vải kéo khoá một nửa, có chút mất hứng nhìn về phía cáchđó không xa, một bảng điện tử quảng cáo mua bán sản phẩm, đám ngườicuồng nhiệt tụ đầy ngoài cửa hàng, nhiều người kích động cầm đống vétrong tay lớn tiếng rống lên “Nào nào nào! Hơn một trăm tầng! Vé xemtầng nào cũng có! Đừng chen! Giá khá cao đấy!”
Đúng là một thành phố náo nhiệt lại hỗn loạn, ở Esme, cho dù đến con phố Lệ Đại Đạo phồnhoa nhất, nhịp sống cũng không bao giờhỗn loạn thế này. Tôi nhìn nhữngtòa nhà so le không đồng đều bốn phía, nơi này phần lớn đều là tòa nhàcao hơn mấy chục tầng, có lượng dòng người rất lớn đi lại, có các loạicửa hàng, có đủ tộc người đến từ các nơi trên thế giới, đáng tiếc làkhông có thực vật, không có phong cảnh thiên nhiên tươi tốt.
“Thật không quá quen, ở thành phố này, thật sự không thoải mái nổi. Khôngbiết Mân Côi ở nhà có phải đã đến thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068160/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.