Tình huống này xem như là may mắn hay là bất hạnh?
Khi mở mắt ra, vươn tay liền phát hiện không bình thường, tôi ngồi ở ghếdựa bên cửa sổ trong phòng bệnh, ánh mặt trời sáng ngời xuyên thấu thủytinh chiếu xuống bình hoa Sồ Cúc màu trắng bên giường bệnh, bên taitruyền đến nhiều tiếng rất nhỏ của các dụng cụ đang vận chuyển để duytrì sinh mệnh.
Trên cổ tay có một sợi dây màu đỏ, tôi mở nămngón tay ra lăn qua lộn lại nhìn vài lần, lại sờ sờ mặt, bộ dáng haimươi lăm, hai mươi sáu tuổi, à, là An Hân hai mươi lăm, hai mươi sáutuổi. (Tojikachan: nhắc nhỏ nè, An Hân là tên kiếp trước của Miru đó)
“Biến thành tuổi trẻ.” Trong phòng bệnh yên lặng, mùi hoa Sồ Cúc tràn ngậptrong không khí thanh tân, hẳn là vậy, thiết bị điều hòa không tệ, chonên chất lượng không khí cũng không tệ, tôi ngửi không ra, chỉ dựa vàođoán.
Cửa phòng mở ra, đầu tiên là nghe được tiếng vang của gậyngười mù đánh xuống đất, sau đó là một thiếu niên thanh tú có băng vảibao quanh mắt đi vào, cậu ấy đi đến trước giường bệnh, sờ soạng đến ghếdựa ngồi xuống, sau đó nói với giường bệnh: “An, cháu đến thăm cô.”
Tôi ngồi ở đối diện cậu ấy, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Tiểu Khải, cháu đến đấy à.”
“Tối hôm qua, chú Thương chạy đến nhà, chú ấy vẫn mang bộ dạng người rừng,không biết từ góc núi rừng nào chạy ra nữa, thật không biết làm sao vợchú ấy chịu được cái tên một năm ba trăm sáu mươi ngày, ngày nào cũngkhiêng máy chụp ảnh chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068144/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.