Ngày hôm qua nằm mơ, mơ thấy mình về nhà.
Tôi cầm ô, trong tay kia là túi to nặng trịch, bên trong đều là sách cổ bản phiên dịch, mượn từ thư viện lầu ba của Esme. Cơn mưa thật dữ dằn, hoanở ven đường đều bị mưa ép nghiêng ngả xuống mặt đất. Trên đại quảngtrường có hai nghệ nhân lưu lạc mặc áo mưa thổi sáo, giai điệu réo rắtthảm thiết liên hồi, âm thanh thanh thúy xuyên thấu qua màn mưa lànhlạnh. Hai tiếng sáo một cao một thấp nhẹ nhàng ngâm hát, giống như cólời muốn tỏ mà không nói ra lời.
Tôi đứng xa xa nghe một lúc mới bước đi, giấc mơ kia chân thật đến mức khiến tôi thiếu chút nữa khôngtỉnh lại được. Tôi mơ thấy chúng tôi ở tiệc trà xã giao đọc thơ, đàmluận lý tưởng hào hùng hồi còn trẻ, muốn dùng tám mươi tám ngày du lịchmột vòng thế giới, còn muốn mua phi cơ trực thăng đi du lãm mạchHimalaya, mặc trang phục nhảy dù để nhảy từ phi cơ xuống đỉnh núi, cúiđầu ngắm mây.
Tôi cười tỉnh lại, cả phòng tràn đầy gió lạnh, mưa to tầm tã ngoài cửa sổ. Sau đó tôi ngồi ở trên giường ngây ngốc rấtlâu, rồi lại nằm xuống chùm chăn nhắm mắt ngủ, ngẫu nhiên, sự mềm mạiyếu ớt xuất hiện, tôi luôn tinh tế tùy ý cảm xúc đó tự nhiên lắng đọngxuống.
Tôi trở lại phố Bối Bối, túi được đan bằng dây leo hoahồng ở trong mưa trông thật tiên diễm, lúc trước tôi có làm rất nhiềubánh Mân Côi cho vào những cái lẵng trúc nhỏ tặng cho hàng xóm, mùa hoavẫn chưa qua, từng nụ hoa vẫn liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068133/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.