Cho dù bị nhân sinhmàu đen hài hước chơi một vố, lúc này tôi cũng không còn tâm tư để ý, có lẽ khi chữ ‘Meteorcity’ này nhảy ra trước mặt, tối thiểu tôi đã cóchuẩn bị tâm lý. Mà bây giờ bất quá chỉ là trùng hợp gặp phải nhiềungười trùng tên trùng họ, nhiều đến mức tôi không thể không thừa nhậnbăng Ryodan đã thật sự xuất hiện mà thôi.
Tôi cơ hồ quên sạch bộ dáng của bọn họ trên truyện tranh, nhưng các đặc điểm đặc thù cơ bảnthì vẫn nhớ, tỷ như màu tóc và màu mắt.
Tôi đi vào phố Bối Bối, đến cửa phòng khám Harris, Harris đang thu dọn đồ nghề chữa bệnh trong phòng khám.
Tôi chịu đựng cơn ho khan nói với ông: “Harris, cháu tới tìm bác uống trà.”
Hôm nay, cháu tới tìm bác uống trà.
Nước trà ấm áp pha với thuốc bột, vị khổ đến tận đáy dạ dày, nhưng loại cay đắng này lại có thể áp chế cơn ho khan xuống.
Tôi và Harris ngồi trên ghế gỗ dài bên ngoài phòng khám, mùi hoa nhè nhẹtràn ngập bốn phía, ngẫu nhiên, một vài cánh hoa rơi từ trên nóc nhà bay xuống thảm sàn màu xám, phong cảnh thật nên thơ.
Trầm mặc màbình tĩnh, chỉ có khăn ở trong tay dính đầy máu là kinh tâm, hai chúngtôi nhìn vào mặt nước trà trong chiếc chén hình quả đào, bên trong phảnchiếu một khoảng bầu trời xanh.
“Cháu vẫn còn nhớ rõ lúc thấycháu, Harris đã rất thất vọng, Miru Sylvia mười hai tuổi là thiên tàiphải không, chưa đầy mười hai tuổi đã có thể tự khai phá ra năng lựcniệm – điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068121/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.