Nơi âm u và tối tămluôn là nơi tôi tận lực tránh đi, bởi vì nó sẽ làm tôi nghĩ tới nhữngchuyện khủng khiếp mình đã trải qua kiếp trước, chẳng hề dễ chịu gì khiphải nhốt mình ở những nơi như thế, đặc biệt là ở trên vùng đất lạnhlùng chết chóc này, bên cạnh còn có tiếng hô hấp rất nhỏ của một ngườikhác trong bóng tối.
Majo gối đầu lên đùi tôi, tôi nắm chặt lấytay anh ấy, lòng bàn tay lạnh như băng, giống như nhiệt độ về đêm củaMeteorcity, khi xung quanh là một mảnh bóng tối.
Tôi cúi đầu,mái tóc quá dài dính vào mắt, có chút đau đớn. Tôi có thể ngửi thấy mùiẩm ướt trong chỗ ẩn nấp, gió đang tự do thổi như điên trên vùng đấtkhông biết trời đất này.
“Thật là khờ chết được, trúng độc màcòn cố, nếu không phải em phát hiện ra thì thể nào anh vẫn cứ mặc kệ màđánh tới Ám, vẫn cứ cười hì hì giống như liệt sĩ mà quang vinh chết?”Tôi chua sót cười, một đêm này thật sự chịu quá nhiều khổ sở, bóng tốilạnh như băng, yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc khó khăn.
Vếtthương càng nghiêm trọng thì càng trầm mặc không nói, đây đúng là mộtphương thức bảo vệ gần như tự mình hại mình, đã bị bức đến mức này rồimà còn không rên một tiếng, mấy người ai cũng vậy, aiz.
Tôi nhẹnhàng thở ra một hơi, một sự đau lòng, chua sót luôn quanh quẩn trongngực không đi. Majo từ từ nhắm hai mắt không một tiếng động, nhiệt độ cơ thể rất thấp, lạnh lẽo giống như người chết, chỉ có thể gắt gao nắmchặt lấy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068107/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.