“Meteorcity?” Bàn tay đang cầm lấy dĩa ăn của hắn dừng lại một chút, âm thanh trong trẻonhưng lạnh lùng, có chút mịt mờ “Cô nói cô muốn đi?”
“Đúng vậy,cần nhân viên phiên dịch đi theo, nhưng tôi say máy bay đương nhiên cũng say tàu bay, thật nhức đầu, Harris hẳn là có thuốc say xe mới đúng.”Tôi vừa nói vừa bưng một loa thức ăn cuối cùng lên bàn, bàn tay có chútnóng, tôi thổi thổi nhẹ tay.
Đẩy ra ghế dựa ngồi xuống, bỗngphát hiện không khí không biết vì sao lạnh đi, tôi khó hiểu nhìn hắn,hắn nhìn tôi cười rất tươi mát, hòa ái dễ gần, trông rất tự nhiên, tựnhiên đến mức khiến cho cơn thèm ăn của tôi lập tức giảm một nửa.
Hình như tôi... lại dẫm phải hố bom?
“Tôi càng ngày càng không thể hiểu nổi lối suy nghĩ trong đầu cô, một đềnghị ngu xuẩn như vậy mà cô vẫn vui tươi hớn hở nhận, không lẽ cô nghĩrằng Meteorcity và Esme cách nhau rất gần cho nên muốn đi du lịch thắngcảnh? Không đúng, lúc trước rõ ràng cô có toát ra sự sợ hãi đối với nơiđó.” Hắn dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, càng cười càng sáng lạn như trẻcon “Vì sao Miru không thuận theo bản năng sợ hãi của mình vậy?”
Bởi vì ăn cơm ở ban công nhỏ, cho nên có thể nhìn thấy bụi hoa Nguyệt đangsáng lên rất rõ ràng, gió khẽ phất qua khiến ánh huỳnh quang mênh môngtụ tán, trận gió này cũng khiến lưng tôi rét lạnh.
Tôi nháy mắtmấy cái, rất muốn vươn tay đuổi đi cái lạnh lẽo phía sau lưng, lần nàygiả cười cũng cười quá mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068084/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.