Tôi hẳn là người xuất phát cuối cùng của phố Bối Bối, bởi vì khi tôi ởtrong sân cắt tóc cho hắn, rất nhiều hàng xóm của tôi đều khiêng cuốc,liêm, dao đi qua cửa nhà tôi, bọn họ dùng một loại ánh mắt rất... khôngnói nên lời nhìn nhìn kéo trên tay tôi, rồi lại nhìn nhìn hắn đang nhắmmắt dưới cái kéo.
Tôi nhẹ nhấc lên một lọn tóc, cái kéo im lặngcắt đi những bộ phận thừa ra, tôi rất kỳ quái khi thấy ánh mắt của bọnhọ. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là bình thường khi đi qua nhà tôi,hàng xóm đều lên tiếng chào, nhưng hôm nay bọn họ vừa thấy tôi đang giúp người cắt tóc thì miệng đang há định chào lại nuốt trở về, sau đó vẻmặt kinh ngạc ngây ngốc tránh ra.
Được rồi, tôi có thể lý giải là mọi người sợ tôi không cẩn thận sẽ làm hắn bị thương, cho nên mới không lên tiếng chào sao?
Nhưng thợ sửa chữa à, anh rõ ràng đi qua cửa nhà của tôi, sao bỗng dưng lạilui từng bước một lui lại, anh không biết vẻ mặt mờ mịt của anh khi đang ôm thùng trông rất đáng yêu sao? Còn nữa, anh dụi mắt cái gì, vừa dụicòn vừa bước đi lầm bầm lầu bầu “Mình bị hoa mắt rồi, gần đây giấc ngủkhông đủ, Samee lúc nào cũng thét chói tai, đúng là ầm chết người.”
Lạ nhất là Harris, tôi có thể xác định ngay từ đầu ông ấy chắp tay saulưng, một bộ trưởng giả nhàn nhã đi vào cửa nhà muốn tìm tôi, bởi vì ông ấy đứng ở ngoài cửa cổng nhà cười há miệng, khẩu hình rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3068027/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.