Nhìn bàn đầy đồ ăn, hắn dùng năm ngón tay vuốt mái tóc rối ra sau, sau đó kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vùi đầu ăn.
Tôi đau đầu, rất muốn xông lên lay mạnh hắn, có khách đấy, lễ nghi bàn ăn đâu, cậu đâu phải quỷ đói chết, gấp cái gì mà gấp.
Rất nhiều lúc, tôi thật không có cách với hắn.
Masaaki vẻ mặt vặn vẹo cầm một cốc nước trà đã lạnh, tôi mời anh ta vào bàn ăn, anh ta còn nhớ mãi không quên chén nước trà kia, “Đồ uống nhà cô Miruthật kỳ lạ.”
Cậu muốn nói khó uống thì cứ nói là khó uống,ai bảo trà đã lạnh rồi mà cậu còn cứ uống vào, trà lạnh sẽ không còn vị, không kỳ lạ mới là lạ.
Mang bàn ăn hình tròn ra ban côngnhỏ, dây hoa leo ngăn cách mưa bụi bay tán loạn, có thể nhìn thấy cảnhtượng đóa hoa Nguyệt xinh đẹp, ba người chúng tôi ngồi theo hình tamgiác, nhưng không hiểu sao không khí có chút là lạ.
Đôi mắtvàng nhạt của Masaaki đầy vui vẻ, một chút cũng không cảm thấy không khí lạnh cả người quỷ dị, anh ta cầm dao nĩa lên, “Đây đều là do cô Mirulàm sao? Cô thật giỏi quá.”
Tôi vui vẻ cầm đôi đũa lên, “Đâu có, anh quá khen rồi, chỉ là chút tay nghề bình thường, có thể ăn làđược, anh thử món này đi, đây là thịt thăn trâu, tôi dùng lửa nhỏ đểnấu.”
Không có người nào được khen tay nghề ngon mà không có cảm giác thành tựu, đã lâu không có ai tán thưởng trù nghệ của tôi,thật là vui vẻ.
Cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3067978/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.