Hắn đã không cần băng vải, vết thương lấy tốc độ quỷ dị khôi phục, tôi còn cố ý đến hỏiHarris loại tốc độ này có phải là bình thường hay không.
Harris từ đầu tới cuối dùng ánh mắt… đáng sợ nói không nên lời nhìn tôi một lượt
“Này Miru, cháu cứ mơ mơ màng màng như thế sẽ làm người ta lo lắng đấy, vếtthương của thằng nhóc kia hôm nay mới lành, bác còn cảm thấy chậm, kỳthật hôm sau ngày bác giúp hắn giải phẫu đã có thể văng hắn ra rồi,trong vòng 3 ngày, nhất định hắn sẽ khỏe như voi ấy. Aiz, Miru đángthương.”
“Nào có khoa trương như bác nói, đó là tốc độ khôi phục bình thường sao? Ông già Harris này, bác chỉ là không thích hắn màthôi.” đôi khi, lối suy nghĩ và hành động của Harris rất lạ lùng, theonhư ông nói thì có còn coi là người không.
“Hừ, cũng chỉ có cháu coi hắn bình thường.”
Dù thế nào thì xem như tôi đã nuôi hắn lành lặn rồi, trọng trách được dỡxuống thật thoải mái. Sau đó tôi bắt đầu chú ý một vài cơ hội làm việc,dựa vào mấy dấu vết ngẫu nhiên, tôi phỏng đoán hắn là một đứa trẻ mồ côi đáng thương không nhà để về, nhất thời vô ý đi lạc đường, bị người tađánh trọng thương nằm ở cửa nhà tôi. Nếu tôi đã cứu hắn thì cũng nêngiúp hắn mấy chuyện này, đầu tiên là tìm việc đứng đắn cho hắn làm nuôithân, làm hắn không còn muốn lang thang nữa, thấy hắn thích đọc sách như vậy thì nhất định có lòng tiến tới. Như có thể đoán được sẽ có mộtthanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chrollo-em-chi-la-mot-nguoi-binh-thuong/3067961/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.