Kể từ cái thổ lộ trong âm thầm ấy, hai người vẫn đối xử với nhau không khác gì trước đây, chỉ là tần suất trêu ghẹo của Đoàn Thính Lăng ngày một nhiều, làm Vu Dục Tân nhẫn nhịn rất vất vả.
“Cục cưng ơi, ông nấu ăn ngon y hệt người tình trong mộng của tui vậy á.”
“Hôm qua tui có mơ một giấc mơ tào lao lắm nhưng mà quên mất tiêu rồi, haizz… Chắc tại không có ông ở trỏng nên mới không nhớ nổi đó.”
“Tân nè, tên ông trong danh bạ của tui là ‘mr Tân’, giờ ông muốn đổi thành honey, darling, sweetie, cục vàng, bảo bối hay bé cưng?”
“Hay là mỗi ngày đổi một tên nhở? Chứ cái nào tui cũng muốn đặt hết.”
“Tân dấu yêu ơi…”
Vu Dục Tân xoa xoa vành tai nóng hổi vẫn chưa miễn nhiễm được mấy lời tình tứ của mình, buông viết xuống rồi vuốt lên chân mày của người đang gác cằm lên cánh tay nằm dài trên bàn, cong mắt nhìn chằm chằm mình. Hắn như có như không mà thở dài: “Sao vậy?”
Coi như cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một sở thích chung của hai người rồi, đó chính là rất thích nhìn vào mắt của đối phương. Hắn tự thấy mắt mình chỉ được cái màu độc đáo thôi, ngoài ra thì chẳng có gì đáng nhìn. Ngược lại, Đoàn Thính Lăng có cặp mắt rất đẹp.
Không biết cậu là con lai nước nào, mắt đã sâu mà lông mi còn dày. Lúc mở to thì đáng yêu biết bao, lúc rũ mắt thì đa tình hết nói, cứ như trong một màu đen tối ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang/3455237/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.