Một chiếc xe hơi màu bạc chạy băng băng trên đường được mặt trời ban trưa rọi vào, làm bất cứ ai trông thấy cũng phải híp mắt lại vì lóa và phải né xa vì sợ tai bay vạ gió. Tiếc là con hàng này chẳng quan tâm đến ánh mắt dị nghị của những phàm nhân xung quanh, sau khi ra khỏi trung tâm thành phố tấp nập thì rẽ vào khu dân cư rồi dừng trước một căn biệt thự.
Vu Phúc Thành mở cửa xe rồi xách cặp đẩy cổng đi vào trong. Căn biệt thự vô cùng yên tĩnh, cứ như chả có người ở vậy. Anh ta có vẻ cũng đã quen nên chẳng thấy kì lạ, vừa huýt sáo vừa cởi giày rồi bước vào nhà.
Bên trong nhìn sơ qua vẫn chẳng bắt gặp bóng dáng ai cả, phòng khách rộng rãi sáng sủa nhưng hiu hắt quạnh quẽ. Vu Phúc Thành vẫn không hoảng hốt mà đi khắp nơi tìm người, thậm chí còn dở tính súc vật lên chặc lưỡi như kêu chó. Nhưng một lúc trôi qua chẳng có tiếng động gì phát ra cả.
Anh ta bắt đầu ngờ vực, chẳng lẽ thằng ôn đó còn ngủ hả?
Khi đi lên lầu đến trước một căn phòng, anh định giơ tay lên gõ cửa nhưng lại bỗng chần chừ.
Mấy người bị đánh thức lúc ngủ ngon rất hay quạo. Có khi nào anh mà gõ thì nó điên lên cắn chết ngắt không???
Nhưng anh ta chưa kịp rối rắm được bao lâu thì bỗng bên vai bị chọt mạnh vào, từ xúc cảm có thể thấy nó rất nhọn. Anh cứng đờ, không dám thở mạnh mà từ từ quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang/3414682/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.