Giọng Vu Dục Tân cứ như thằng nhỏ làm sai xin được tha thứ vậy, chỉ có điều không quá kích động thôi. Nhưng đối với người lúc nào cũng lạnh lùng khi tỏ ra tội nghiệp thì tính sát thương chắc chắn sẽ đạt level max. Đoàn Thính Lăng nghe xong mà cả lòng mề đều thương, có lẽ thậm chí còn hơn cả lúc cô em gái nhỏ của cậu khóc nữa.
“Ý ông nói là hổm rày không đi chơi với ông ấy à?” cậu hơi chần chừ một chút nhưng cũng đưa tay lên xoa xoa đầu hắn “Tại tui bận quá, xin lỗi nhé, quên phải nói với ông.”
Nhưng thương cho roi cho vọt, thế nên cậu vẫn phải hỏi đầu đuôi sự tình: “Sao đánh ác vậy?”
Vu Dục Tân chầm chậm vuốt ve cánh tay cậu, trả lời: “Tên đó định lấy điện thoại của tôi.”
“Chậc.” Đoàn Thính Lăng cảm thán “Quá trời xui, cuối năm bọn trộm manh động lắm.”
“Nói gì thì nói ông cũng quá kích động rồi.” cậu lảm nhảm “Dù gì thì nó vẫn chưa ăn cắp được, ông mà đánh trọng thương thì có khi tóm lên phường nhận cái tội cố ý gây thương tích với gây rối trật tự công cộng đó.”
“Năm tới là tốt nghiệp rồi, đừng vì mấy loại sâu mọt này mà phá hủy tiền đồ bản thân chứ.”
“Ừm, tôi sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ nữa.” hắn ngoan ngoãn đáp ứng.
Đoàn Vũ Thư vừa chứng kiến một màn anh mình bị đánh nên chẳng còn tâm trạng gì mà xem nữa, cô bé kêu lên: “Anh ơi.”
Cậu nghe tiếng gọi thì lôi cả Vu Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang/3414680/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.