Một cơn gió mạnh thổi qua nghe được cả tiếng ‘vút', làm nhánh cây xung quanh đều lắc lư xào xạc. Ánh nắng rọi xuống, ấm ấm lạnh lạnh không mấy dễ chịu.
Vu Dục Tân rụt người vào cái hoodie có mùi thơm không biết tên, đút tay vào túi. Vừa nhét vào đã sờ trúng gì đó, hắn không nghĩ nhiều túm lại móc ra.
Là một mớ hoa màu trắng cùng với bó hoa màu vàng.
Lúc này Đoàn Thính Lăng cũng đã quay lại, thấy mấy cọng hoa trong tay hắn thì cười: “Thơm lắm phải không? Mới hái hồi sáng đó.”
“Hoa gì?”
“Cúc dại và cải vàng.” vừa đáp cậu vừa ngồi lên xe, nghiêng đầu ra sau, vẻ mặt bỗng hơi khó xử “Ờm... Tân nè.”
“Tui mới nhớ ra là sắp kiểm tra nên định ở lại nhà thằng Triệt ôn luôn.” cậu chỉ chỉ Kha Triệt đang ôm cổng đứng chờ đằng kia “Không chở ông đi chơi được rồi”
“Xin lỗi nhé.”
Vu Dục Tân mím môi, rất không cam tâm. Hắn nắm chặt góc áo cậu, vô thức bảo: “Không...”
Cậu đừng đi chỗ khác.
“Hả?” Đoàn Thính Lăng đợi một lúc cũng chẳng nghe được câu sau, nên hỏi lại.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói ra câu dài nhất từ trước đến nay: “Tôi học rất giỏi, có thể giảng bài cho cậu. Nên...” Đâm lao thì phải theo lao, dứt khoát nói huỵch toẹt luôn tiếng lòng của mình “Cậu đừng đưa tôi về.”
Đừng đi chơi với người khác mà bỏ tôi.
Vừa hết câu, Vu Dục Tân đã căng thẳng nhìn chằm chằm cậu như sợ bị từ chối. Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang/3414674/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.