Thời gian trôi nhanh đến như vậy, Bạc Khuynh Thành nhìn con trai 7 tuổi của mình mà thấy xót thương vô cùng, tất cả đều tại anh nếu như anh sớm chấp nhận thử tình cảm với Dương Cầm thì sẽ không có chuyện con trai xa vòng tay của mẹ khi vừa mấy tháng tuổi.
Anh nhận ra được rằng hình như cảm giác trong lòng rất trống vắng đúng hơn thiếu vắng bóng dáng của Dương Cầm, anh sớm đã không còn tình cảm nào với Trịnh Mạt nữa chỉ tại lúc đó anh quá cố chấp và tự đại quá cao nên không nhận bản thân đã có ý với cô.
Đến lúc cô rời đi thì anh mới ngộ nhỡ cảm thấy ân hận và đầy tội lỗi, ban đầu anh có chút nhớ nhung nhưng những lần về sau nỗi nhớ nhung ngày càng quá lớn, cảm giác ấy vô cùng khổ sở.
Biết trước như thế này thì anh đã không để cho Dương Cầm rời đi, nhớ cô quá nên anh đã cho người tìm kiếm tung tích của cô ngay cả ba mẹ cô không biết cô đã đi đâu.
…. Truyện Xuyên Không
- Ba ơi, hình như con nhìn thấy mẹ đó ba
Cậu nhóc tiểu Ân vừa đi học về là loan toan chạy đến tìm ba ngay trên khuôn mặt bụ bẫm hết sức vui vẻ, Bạc Khuynh Thành nghe xong có hơi khựng lại.
Anh mỉm cười xoa đầu con trai, nghĩ cậu quá nhớ mẹ nên nói lung tung vậy thôi.
- Tiểu Ân, con đang nói gì vậy đừng nói vớ vẩn nghe chưa?
Nhưng mà cậu nhóc phồng má tức giận, khoanh tay trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang-hon-nhan-lieu-hai-ta-yeu-nhau-la-that-/3495484/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.