Trịnh Mạt nghe xong lập tức buồn nhưng cũng không thể nói được, Bạc Phong Dực nhất thời chỉ muốn nói giỡn nhưng nào ngờ lại khiến cho cô buồn, bỗng hắn thấy bên lề đường có bán bánh bao liền dừng xe lại đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của cô.
- Thấy cô không ăn nhiều sợ cô đói nên mua
Hắn đưa hai cái bánh bao nhân cho cô mà cô cũng không khách khí nhanh chóng nhận lấy, vừa xé ra làm đôi nhân bên trong lại đậu xanh hai mắt cô tròn xoe nhìn hắn.
- Anh vẫn còn nhớ tôi thích ăn bánh bao nhân đậu xanh
- E hèm, cô nghĩ nhiều rồi chỉ là tình cờ thôi tôi không biết cô thích ăn đậu xanh
Nói dối, Trịnh Mạt có thể nhìn ra hắn đang cố chối nhưng mà không sao vì dù gì cô cũng cảm thấy rất vui khi hắn còn nhớ, hồi còn nhỏ người mà cô chơi thân nhất là hắn và hắn hiểu rõ cô rất thích ăn bánh bao đặt biệt bánh bao nhân đậu xanh, nhưng sau này khi hắn mười hai tuổi thì được cho đi ra nước ngoài sinh sống và học tập cùng một người dì ở bên đó, rồi từ từ cô càng thân thiết hơn với Bạc Khuynh Thành hơn và lớn lên cả hai có tình cảm với nhau lâu dần cô đã không còn ấn tượng gì với Bạc Phong Dực nữa, nhưng thật không ngờ hắn vẫn còn nhớ sở thích của cô.
- Cảm ơn anh
Cô vui sướng cắn một miếng nhai nhai trong sự thoả mãn, Bạc Phong Dực lén liếc mắt nhìn cô rồi khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-nhoang-hon-nhan-lieu-hai-ta-yeu-nhau-la-that-/3495450/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.