Suy tư luẩn quẩn ngày càng làm mi mắt của hắn nặng nề khép xuống. Mấy ngày nay, bận rộn việc tìm nhà, chuyển nhà, làm hợp đồng, lại xin nghỉ làm tạm thời ở quán bar khiến hắn bận đến bù đầu bù cổ, chưa thực sự có một giấc ngủ sâu đúng nghĩa.
Lần chợp mắt này cũng thế, hắn bị bóng đè.
Trong giấc mơ, kí ức năm ấy lại hóa ra một thước phim chân thật không ngừng được tua lại.
Hắn mơ thấy người thầy từng là lẽ sống của hắn, từng là niềm tin bất diệt thuở thiếu niên, từng là ánh đuốc lung linh dẫn lối linh hồn u uẩn hắn đi giữa tối tăm đất trời, từng dạy cho hắn biết thế nào là tình yêu, cuối cùng cũng lại phũ phàng phủ định hết thảy mọi thứ lẽ sống thuộc về hắn.
Cao Hằng đứng trong cơn mưa, nghiêm mặt nói:
"Lý Tỉnh Quân, trò nghĩ hoang tưởng của trò sẽ có kết quả sao?"
Giây phút ấy, Lý Tỉnh Quân bỗng hiểu ra, tình cảm của cậu, anh đã sớm biết, nhưng chưa bao giờ coi nó là thực để xem trọng. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ biết yêu một ai, đến lúc biết rồi, muốn nói ra, người đó lại không cho cậu thừa nhận mà chỉ ép cậu coi đó là hồ đồ tuổi mới lớn.
Thà rằng từ chối hắn một lần, cũng không đau bằng việc bị người mình ủy thác chân tâm phủ nhận tình cảm, cho rằng thứ tình cảm ấy là tội nghiệt, là hoang đường, là không có thật. Cao Hằng chưa một lần tin tưởng hắn, cũng chưa một lần xem trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chop-mat-nhat-trieu-anh-sao-roi/2733265/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.