Hơn hai năm trước, tôi nghiến răng bỏ ra một số tiền lớn trân trọng mua một cái điện thoại di động. Đó là một cái điện thoại màu đen cứng cáp, kiểu dáng mẫu mực, chức năng thực dụng, đến bây giờ tôi vẫn còn tiếp tục dùng.
Lúc đầu khi mới mua, rất cưng nó, nhưng rốt cuộc cũng có một ngày, không cẩn thận làm nó xước một vệt nho nhỏ, lại còn ở ngay gần bàn phím. Không hiểu tại sao, khi đó một khuyết điểm nho nhỏ cũng làm cho tôi cảm thấy cả người không được tự nhiên, mỗi lần cầm nó, kiểu gì cũng cảm thấy cái vết xước đó đang đưa tay vẫy vẫy như chào tôi thấy mà ghét.
Tôi cảm thấy không thể chịu được.
Muốn đổi một cái vỏ khác cho nó, hoặc là tìm bao da bọc lại.
Hoặc là dứt khoát đổi cái khác luôn.
Bởi vì, nó đã không còn hoàn mĩ mà lúc đầu nó đâu có như vậy đâu!
Nhưng mà, sau đó tôi lại nén xuống cảm giác khó chịu xuống đáy lòng, vẫn dùng nó cho tới bây giờ. Vết xước nho nhỏ kia cũng không thấy được nữa, tôi cũng tìm không ra. Có thể nói như thế, là bởi vì ở vết xước ban đầu kia nay đã sớm bị bao vây bởi vô số vết xước khác, cũng làm cho người ta chẳng thể phát hiện ra sự tồn tại của nó nữa. Mà nó thì vẫn là cái điện thoại di động mà tôi yêu thích nhất, bởi vì tôi vẫn yêu thích kiểu dáng mẫu mực cùng tính năng thực dụng của nó.
Tôi nghĩ, tình yêu cũng giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-than-ai-dich-lao-cong/2156572/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.