An Vy cho rằng ông chồng hờ nhà mình không biết gì nên sáng hôm đó vẫn rất tự nhiên nấu bữa sáng cho anh, sau đó lại hỏi anh có thể cho mình đến công ty làm việc cùng được không, thấy anh không nói gì cô chuyển sang năn nỉ:
- Làm nhân viên dọn vệ sinh cũng được chứ ở nhà tôi không yên tâm.
Cô sợ ở nhà với mẹ chồng lắm, ở một mình cũng có cảm giác bất an thế nào ấy, tóm lại bây giờ càng ở nơi đông người cô càng có cảm giác an toàn. Thấy cô bứt rứt không yên, có người tưởng cô lo cho mình, khóe môi không theo khống chế mà cong lên.
- Được.
- Để tôi đi thay đồ.
Như sợ anh đổi ý, An Vy chạy mà như bay vào phòng thay đồ. Ngỡ là mình chỉ làm lao công nên cô ăn mặc rất bình thường, trừ son dưỡng ra thì không trang điểm gì cả, thế nên khi nghe anh nói mình sẽ làm trợ lý đời sống cho anh mặt cô nghệt ra.
- Trợ lý đời sống là cái gì vậy?
An Vy thân là một trong hai cô chủ của nhà họ Hoàng nhưng lại bị phân biệt đối xử nghiêm trọng. Nếu An Diệu được bố mẹ đưa đi dự tiệc, cho du học các kiểu thì cô chỉ có thể quanh quẩn ở nhà. Theo lời mẹ cô nói thì cô không được thông minh cho lắm nên không cần học những thứ này làm gì, có học cũng không hiểu thì thà rằng ở nhà còn hơn. Chính những câu nói của mẹ tiêm nhiễm vào đầu cô ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-mau-ho-gia/2496931/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.