Lúc An Vy tỉnh dậy Đình Phong đang làm bữa sáng, cô dép cũng không kịp mang đã chạy đến ôm lấy anh từ phía sau, còn âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Anh vẫn ở đây, may quá.
Một tay Đình Phong nắm tay cô, tay còn lại đảo nồi cháo, thấy cô không giống nói đùa, anh phì cười hỏi lại:
- Anh không ở đây thì ở đâu, em còn chưa tỉnh rượu hả?
Hôm qua cô gái này không phải chạy khắp nơi tìm anh thì cũng ôm anh khóc lóc nói mình không trốn nữa nên anh cho rằng cô rất có thể vẫn chưa tỉnh rượu. An Vy vẫn ôm chặt eo anh, cô vừa lắc đầu vừa nói
- Không, em tỉnh rồi. Chỉ là tối qua em mơ thấy ác mộng, em mơ thấy em bỏ anh đi mất.
Cô mơ thấy bản thân quay lại kiếp trước, mơ thấy anh quỳ bên thi thể của cô khóc không thành tiếng, mơ thấy bóng lưng cô độc của anh ở tuổi xế chiều. Ở thế giới đó anh không kết hôn hay sinh con, tất cả tài sản của anh đều đóng góp cho quỹ từ thiện hoặc giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn, anh nói anh muốn tích đức cho một người, muốn kiếp sau cô ấy có thể đầu thai vào nhà tốt, còn muốn anh và cô có thể gặp lại nhau lần nữa.
Đình Phong cảm thấy cô mơ linh tinh, anh an ủi cô:
- Chỉ là mơ thôi, trừ cái chết ra không ai chia cắt được chúng ta hết.
An Vy càng ôm chặt anh hơn, cô không dám nói với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-mau-ho-gia/2496874/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.