Thấy tôi đột nhiên lo lắng như bị thần kinh, mặt Tô Mộc hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Em lại nghĩ tới cái gì, hôm nay là ngày thứ năm chúng ta ra ngoài, sao nào?”
Vừa nói anh ấy vừa ngoắc ngoắc tay, bảo tôi lên xe, anh ấy ngồi vào ghế lái hết sức tự nhiên. Trước kia anh ấy rất ghét lái xe, những ngày qua khắp nơi du ngoạn cũng phần lớn là tôi lái xe. Vậy mà hôm nay anh ấy lại chủ động lái xe, có lẽ là lo lắng tôi vẫn còn đau nhức không thoải mái.
Nhìn dáng vẻ rất bình tĩnh của anh ấy, tôi không thể làm gì khác hơn là thu lại tâm tình kích động, đi theo anh ấy lên xe, sau đó vừa đi vừa hỏi chuyện phật bài.
Hôm nay đã là ngày thứ năm, tới ngày mốt thì phật bài sẽ đi hiệu lực, nhưng không phải ngày mốt chính là ngày chúng tôi kết hôn sao?
Tôi hỏi Tô Mộc phật bài mất đi hiệu lực thì phải làm thế nào, rất sợ Tô Mộc bận rộn chuyện kết hôn mà quên đi mất chuyện này.
Nhưng tôi càng cuống cuồng thì Tô Mộc lại càng thờ ơ, vừa lái xe vừa cười trộm, cuối cùng thấy tôi sắp bốc hỏa mới đưa tay xoa đầu tôi, cưng chiều nói: “Sao sau khi em thành thần đầu óc lại ngốc đi như vậy. Ngày mốt không phải bọn họ sẽ đến tham dự hôn lễ sao, đến lúc đó tất nhiên cũng đem phật bài mang đến. Những thứ này em không cần phải quan tâm, chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, giữ tâm tình thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056470/chuong-368-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.