Có phật bài Long Phù Khôn cho, Tô Mộc tiến vào căn biệt thự Phùng Đông khong chút khó khăn, trực tiếp bị tôi ôm trở về phòng ngủ trên lầu hai.
Mới vừa đi vào tôi đã không kịp đợi, đưa tay vào trong áo Tô Mộc, muốn giúp anh ấy cởi quần áo.
Chẳng qua quần áo còn chưa cởi ra thì ánh mắt tôi đột nhiên thấy còn có người đứng trong phòng.
Tôi hoảng sợ dựng cả tóc gay, buông Tô Mộc ra rồi nghiêng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bóng nhỏ đứng trong góc phòng kia chính là em họ tôi.
Hồn phách của em tôi vẫn chưa hoàn toàn thu thập được cho nên thần chí còn chưa tới mức người bình thường. Nhưng có phách Tước Âm, ánh mắt em tôi vẫn chú ý đến người Tô Mộc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô mộc, trên mặt còn lộ ra một vẻ mê mang.
“À, đây là em họ em, anh đã gặp. Em cũng không nghĩ em ấy sẽ ở trong phòng ngủ của chúng ta, anh chờ em một chút em sẽ đưa em ấy đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm. Khoảng thời gian này trải qua quá nhiều chuyện khiến tôi thậm chí còn quên mất chuyện em gái tôi vẫn còn ở trong biệt thự.
Sau khi giải thích với Tô Mộc một chút tôi liền đi tới chỗ em gái, muốn đưa em tôi để ở phòng khác. Dẫu sao bây giờ mặc dù tâm trí em tôi không đầy đủ nhưng có một người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì cũng sẽ rất không thoải mái, huống chi tôi còn phải cùng Tô Mộc làm chuyện thẹn thùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056437/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.