Bóng người anh ấy lại phai nhạt đi mấy phần, tôi thậm chí có thể nhìn xuyên qua người anh ấy, thấy bức tường rêu mốc phía sau anh ấy.
“Tô Mộc, anh đừng như vậy, anh không muốn nói thì em sẽ không hỏi, anh đừng rời em đi.” Giọng tôi mềm nhũn, khẩn trương nói.
Dù sao bất kể anh ấy có mục đích gì thì tôi đã yêu anh ấy, đã không có lựa chọn nào khác cho nên bây giờ quan trọng nhất chính là giữ được hồn phách của anh ấy, những thứ khác cũng không thành vấn đề.
Tô Mộc nghe vậy liền quay đầu lại, con ngươi thanh nhạt như nước nhìn thẳng vào mặt tôi, không nói câu nào.
Bất chợt anh ấy giang hai cánh tay ôm tôi thật chặt vào ngực, thân thể còn khẽ run lên.
Thật giống như đang rất khó chịu, càng giống như đang có một quyết định rất chật vật nào đó.
“Không sai, anh đã sớm biết em sẽ trở lại yêu thân kiếp trước.” Tô Mộc mở miệng nói.
Lần nữa mở miệng giọng anh ấy đã trầm thấp mấy phần, giọng cũng thêm sự nghiêm túc: “Anh đã sớm biết thân phận kiếp trước của em, cùng em quen biết cũng không phải tình cờ…”
“Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe…” Tôi nức nở nói.
Tôi thế nào cũng không ngờ được, hơn một năm gần hai năm qua tôi quen Tô Mộc là tôi đang sống trong sự an bài của người khác, hơn nữa người này lại là người tôi thích nhất.
Điều này thật quá mức tàn nhẫn, tôi không tiếp nhận nổi.
Tôi tình nguyện cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056423/chuong-352-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.