Đang cảm thấy nôn nóng muốn chết, đi đi lại lại chờ đợi thì tôi bỗng thấy có một bóng người chợt lóe lên ngoài cổng.
Bây giờ trong thôn chỉ còn có trưởng thôn là còn tỉnh táo, người này là ai?!
Tôi liền nhanh chóng vọt ra ngoài đuổi theo.
Vừa mới ra tôi liền phát hiện một bóng người nhỏ bé ẩn núp sau cửa.
Thân thể nó vẫn còn run lẩy bẩy, hiển nhiên là đang rất kinh sợ, cả người đứng nép vào cửa lặng lẽ nhìn tôi, trong mắt lộ vẻ kinh hoàng.
“Tiểu Đông? Tại sao lại là em?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Đứa nhỏ này chính là Tiểu Đông, cháu trai của trưởng thôn, chỉ là không phải nó bị Giao tiên làm cho hôn mê sao? Sao lại tỉnh nhanh như vậy?
“Chị…” Người Tiểu Đông vẫn run run, khẽ há miệng giống như muốn nói gì đó đó, có điều lời đến khóe miệng cuối cùng lại nuốt trở vào.
“Sao vậy? Có phải em đang lo lắng cho ông nội? Yên tâm, ông ấy không có chuyện gì.” Tôi an ủi.
Mặc dù cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Đông này là lạ nhưng dù sao nó cũng là trẻ con, cái gì cũng không hiểu, phải trải qua chuyện này rất đáng thương.
Nghe tôi nhắc đến ông nội, thân thể Tiểu Đông lại run lên mạnh hơn, biểu tình trên mặt cũng nghiêm trọng hơn.
Cho dù tôi không quá thông minh nhưng cũng nhận ra được có chuyện gì đó nó đang giấu trong lòng, liền nói: “Sao vậy? Có phải em có gì muốn nói với chị? Không sao đâu, có chị ở đây em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056387/chuong-340-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.