Được, cháo trắng thì cháo trắng, chỉ cần hai bọn họ có thể yên tĩnh thì tôi ăn gì cũng không thành vấn đề. Có điều tôi yêu cầu bọn họ cũng phải ăn cháo trắng giống tôi, nếu không tôi sẽ cướp đồ ăn của bọn họ.
Sắc mặt hai bọn họ trầm xuống, có điều lời này tôi nói ra bọn họ cũng không phản bác gì nữa, chỉ gật đầu một cái.
Tôi lấy điện thoại ra đặt đồ ăn gần đây, sau nhân viên ship bên ngoài mang đến ba chúng tôi không nói gì, vùi đầu vào ăn.
Sau khi no bụng tôi lại thấy buồn ngủ, những ngày qua luôn đi lại bên ngoài tôi vừa mệt vừa sợ, bây giờ có một chiếc giường để tôi thoải mái nằm xuống tôi liền có cảm giác vẫn luôn không ngủ đủ.
Liên tiếp ngủ cả buổi chiều, đến khi tôi tỉnh lại trời đã tối đen.
Bác sĩ bảo để Đường Dũng ở lại bệnh viện theo dõi nửa tháng, nói chờ anh ta khôi phục tốt hơn một chút mới nói chuyện xuất viện.
Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, ví như Yêu Thần cùng Lâm Yến Nhi không đến gây phiền phức cho tôi thì tôi có thể ở chỗ này chăm sóc Đường Dũng nghỉ ngơi suốt nửa tháng.
Trước kia tôi luôn không rảnh rỗi, cảm thấy chỉ quanh quẩn trong phòng quả thật nhàm chán muốn chết, bây giờ cảm thụ một chút lại thấy có được sự yên bình hiếm có như này hết sức trân quý. Nếu như nơi này có thêm Tô Mộc thì quả thật hoàn mỹ, để tôi ở trong phòng cả đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056375/chuong-336-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.