Nghe tôi nói vậy Đường Dũng mới chú ý anh ta bây giờ không ở trong biệt thự Phùng Đông mà ở trong một huyệt mộ, bốn phía toàn là dấu vết vừa mới chiến đấu, trên người mình cũng đầy vết thương rất nghiêm trọng.
“Ông đây thật sự đã đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan. Mẹ kiếp, kẻ nào lại dám chiếm thân thể, còn đem ta anh tuấn đẹp trai dày vò đến nông nỗi này… chính ta còn không ra tay với bản thân mình ác như vậy.”
Trong nháy mắt Đường Dũng liền tức giận, vừa lầm bầm đanh đá như dân chợ búa vừa khó khăn cử động, từ trong túi xách của mình lấy ra một bình sứ trắng đưa cho Tô Mộc: “Lão quỷ, anh giúp tôi bôi thuốc toàn thân. Bệnh viện không tin được, với thương thế này của tôi chờ xe cứu thương đến thì mạng tôi cũng chẳng còn, thuốc của tôi còn đáng tin hơn. Mẹ nó, ra tay tàn ác như vậy nếu để cho ta biết là ai thì ta sẽ băm vằm nó ra thành vạn mảnh!”
“Anh cứ nghỉ ngơi cho lành vết thương đi, người chiếm thân thể anh khi nào rảnh rỗi tôi sẽ nói cho anh.” Tôi dở khóc dở cười đưa tay cầm lấy thuốc của Đường Dũng. Vốn trong lòng tôi còn đang rất khó chịu vì Tô Mộc với tôi như gần lại như xa, nhưng không biết tại sao nghe Đường Dũng chửi thể như vậy sự buồn rầu trong lòng tôi nháy mắt tan biến đi rất nhiều.
Tôi cười tươi, nói: “Hay để tôi bôi thuốc cho anh, Tô Mộc vừa rồi cũng bị thương, làm không tiện.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056363/chuong-332-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.