Không biết qua bao lâu sự cuồng bạo của Tô Mộc mới dần dần dịu dàng lại. Anh ấy nhẹ nhàng liếm lấy bờ môi đã bị hôn sưng lên của tôi giống như bảo vệ bảo bối, sợ làm tôi đau. Sau đó anh ấy lại từ môi chuyển đến gương mặt, hôn lên từng dòng mặn chát của nước mắt, lúc này mới buông tôi ra: “Em không nên khóc vì anh.”
“Tại sao?” Tôi hỏi Tô Mộc.
Lúc này tôi vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, trong đầu đều chỉ có Tô Mộc.
“Bởi vì anh không xứng.” Tô Mộc nhỏ giọng nói.
Nói xong anh ấy nhẹ nhàng đẩy tôi ra, thật giống như lại lần nữa khôi phục lý trí, không cần tôi đỡ nữa, từ từ đi tới bên cạnh Đường Dũng rồi ngồi xổm xuống.
Tôi đứng tại chỗ nhìn nhất cử nhất động của Tô Mộc, trong lòng lo được lo mất. Là bởi vì Tô Mộc quá đẹp trai, tôi không xứng với anh ấy cho nên ông trời trừng phạt tôi sao?
Tại sao người ta yêu nhau xuôi gió xuôi nước, cùng nhau yêu nhau, kết hôn, cùng nhau già đi cho đến khi qua đời.
Chuyện này trên người khác đều thuận theo tự nhiên như vậy, mà tôi ở nơi này lại thành hy vọng xa vời.
Tô Mộc luôn có đủ các lý do cùng nỗi khổ để rời xa tôi, chẳng lẽ liền đúng như anh ấy nói, quỷ và người không nên có tình cảm với nhau, ở chung một chỗ sẽ không có kết quả tốt?
Đầu tôi đang kêu gào loạn cào cào, giống như có mười con mèo nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056361/chuong-331-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.