Bên kia mặc dù nói là đã phân thắng bại nhưng ở xung quanh hai thân ảnh kia vẫn được bao quanh bởi hai cơn lốc không hề nhỏ, bằng tài nghệ của tôi căn bản vẫn không thấy rõ cụ thể tình hình bên trong là thế nào, không thể làm gì khác hơn là tôi đành lẽo đẽo đi theo phía sau Giao tiên.
Giao tiên trực tiếp đưa tôi đi xuyên qua tầng gió lộc, sau khi đi vào tôi mới nhận ra hai người bên trong quả thật tôi đã gặp. Một người mặc quần áo cổ trang màu trăng rất thanh tú, tay cầm một chiếc quạt xếp màu vàng trong tay rất ung dung như dạo chơi, chính là vị cụ tổ Tô gia mà tôi đã gặp. Một người đang ngã xuống đất ôm lấy ngực mình chính là Đường Dũng mặc bộ đồ màu đen!
Da anh ta vốn đã đen, bây giờ lại mặc bộ quần áo đen tuyền nhìn qua giống như một mụ phù thủy già. Lúc này toàn thân anh ta đã đầy máu, nhưng bởi vì mặc quần áo đen nên nhìn qua vẫn không tới mức thê thảm như vậy.
Tôi theo bản năng muốn tới đỡ Đường Dũng, nhưng tôi vừa mới cử động một cái đã bị Giao tiên đỡ lại, nói: “Bây giờ hắn không phải là Đường Dũng, ngươi không nên đi tới.”
“Ờ…” Tôi đáp một tiếng. Trong lòng rất lo lắng cho Đường Dũng nhưng bây giờ đang ở ngay trước mặt vị cụ tổ Tô gia này thì còn chưa phải thời điểm tôi lo lắng cho Đường Dũng, liền gật đầu một cái với cụ tổ Tô gia, nói: “Cảm ơn cụ tổ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-yeu-la-quy/2056354/chuong-329-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.